Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 772: Thắng lợi (1)

Trên lôi đài, Tần Phi từ trên cao nhìn xuống Thiên Thừa Ngôn trước mặt mình, nở nụ cười trào phúng.

"Tần Phi, ta sẽ không để Nhan Nhi gả cho ngươi." Thiên Thừa Ngôn ngẩng đầu, vẻ mặt không sợ hãi nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, ngữ khí kiên định.

Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay nữ nhân mình yêu.

"Ha ha!"

Tựa như nghe được chuyện gì chê cười, Tần Phi nhịn không được cười phá lên, tiếng cười cuồng vọng vang khắp quảng trường.

"Thiên Thừa Ngôn, ngươi quá không biết tự lượng sức! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là khác biệt một trời một vực. Chỉ dựa vào loại phế vật như ngươi, không có tư cách làm đối thủ của ta!"

Oanh!

Nắm đấm của hắn nhấc lên một tầng gió, xẹt qua không trung hướng về phía Thiên Thừa Ngôn, lúc này trên người hắn bao trùm sát khí, khí thế toàn thân như một thanh kiếm sắc bén.

"Thiên Thừa Ngôn, ngươi chết đi cho ta!"

Mọi người đều khẩn trương nhìn về phía Thiên Thừa Ngôn, tại khoảnh khắc đó, mọi người cảm nhận được sát khí dày đặc từ Tần Phi tản ra.

Hắn rõ ràng muốn dồn Thiên Thừa Ngôn vào chỗ chết!

"Thiên Thừa ca ca!"

Quân Mạc Nhan bất chấp thị vệ chạy tới nơi này, không ngờ lại nhìn thấy một màn này, tim nàng run lên, sắc mặt tái nhợt.

Mau!

Chạy mau!

Thân thể run rẩy không ngừng, nhưng Quân Mạc Nhan lại không cách nào phát ra một chút thanh âm, cả người ngây ngốc nhìn Tần Phi công kích Thiên Thừa Ngôn...

Dưới cuồng phong, thần sắc Thiên Thừa Ngôn không thay đổi, lạnh lùng nhìn nắm đấm đánh về phía mình.

Từ đầu đến cuối, hắn không có bất kì động tác gì, thậm chí cả chân cũng không xê dịch chút nào, giống như bị dọa choáng váng, bại lộ tất cả nhược điểm của mình trước mặt Tần Phi.

"Ha ha!"

Tần Phi nhịn không được cười điên cuồng, đôi mắt đỏ bừng lộ ra hung quang, mặc kệ thế nào, hôm nay nam nhân này phải chết ở đây!

Bất cứ ai tranh đoạt nữ nhân với hắn đều không có kết cục tốt!

Tựa như nhìn thấy tình cảnh đối phương ngã trong vũng máu, Tần Phi cười dữ tợn, nhưng đúng lúc này, trên người đối phương bỗng nhiên bộc phát khí thế cường đại, hất văng Tần Phi ra ngoài...

Sắc mặt mọi người cứng đờ, nhìn thân ảnh thanh y trên lôi đài tựa như nhìn thấy quỷ, môi run lên...

Không!

Không có khả năng!

Nhất định là bọn họ hoa mắt, Thiên Thừa Ngôn còn chưa đạt đến cấp thiên phú làm sao có thể đánh bại Tần Phi, căn bản là chuyện không thể nào...

"Thiên Thừa Ngôn!"

Tần Phi từ trên mặt đất bò dậy, điên cuồng vọt về phía Thiên Thừa Ngôn, sát khí trên người càng lúc càng đậm, hai mắt đỏ như máu, rống lên.

"Tiểu tử thúi, đi tìm chết cho ta!"

Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, nhằm về phía Thiên Thừa Ngôn trên lôi đài, ánh mắt phẫn nộ tựa như có thể lăng trì đối phương.

Thiên Thừa Ngôn thong thả nâng tay lên, trong lòng bàn tay hắn bỗng xuất hiện một tia sáng, dứt khoát đâm vào ngực Tần Phi...

Phụt!

Máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ vạt áo hắn.

Tần Phi ngẩn ra, vẻ mặt không dám tin nhìn Thiên Thừa Ngôn, môi hơi hé mở, ngã phịch xuống đất...

Cuối cùng hắn vẫn không thể tin mình lại thua trong tay nam nhân mà trước nay luôn không đặt vào mắt này...