Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 737: Tử Phượng chết, hồn phi phách tán (7)

"Vô Trần ca ca..."

Đột nhiên, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.

Tử Phượng nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong kia, hai mắt rưng rưng: "Vô Trần ca ca, rốt cuộc ta cũng được gặp ngươi..."

Trời biết, trong khoảng thời gian này, vì tìm nam nhân này mà nàng đã mất bao nhiêu công sức, nhưng suốt ba năm vẫn không thể tìm thấy hắn.

Không ngờ lại được gặp ở đây!

Nhưng khiến nàng không chấp nhận được là Mộ Như Nguyệt thế nhưng có thể thoát khỏi thiên y trận, hơn nữa còn đi cùng Vô Trần ca ca...

"Phượng Nhi!" Vân Yên khẽ cau mày, có chút khó chịu nói, "Hắn là ai?"

Tử Phượng ngẩn ra, nở nụ cười thê thảm, ánh mắt đau thương ai oán: "Hắn... đã từng là vị hôn thê của ta, nhưng bị nữ nhân khác câu dẫn, lựa chọn vứt bỏ ta... nhưng cuối cùng ta vẫn không thể quên được hắn, ta tốn rất nhiều thời gian và công sức tìm hắn nhưng không ngờ rằng bọn họ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ta như vậy!"

Dứt lời, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống theo đường cong dung nhan tinh xảo.

Thanh âm nàng mang theo tình ý chân thành, người không rõ tình huống nhất định sẽ dễ dàng tin tưởng, huống chi Vân Yên còn thích Tử Phượng?

Oanh!

Lửa giận bùng lên khiến ánh mắt Vân Yên lạnh xuống, chăm chú nhìn đôi nam nữ phía trước.

"Phượng Nhi ưu tú như thế, chỉ có nam nhân mắt mù mới bỏ nàng mà chọn nữ nhân khác!" Vân Yên đảo mắt qua phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt càng thêm âm trầm, "Nữ nhân này thậm chí còn không xứng xách giày cho Phượng Nhi, thật không biết vì sao ngươi lại chọn nàng! Hiện tại nàng có thể câu dẫn ngươi, sau này sẽ còn đi câu dẫn nam nhân khác nữa, nữ nhân như nàng chỉ biết cướp đoạt nam nhân của người khác, không thể tha thứ!"

Ánh mắt Dạ Vô Trần âm trầm, quanh thân nổi lên cuồng phong lạnh lẽo màu tím, khiến hắn càng thêm tà mị tôn quý.

Diêu Vân Thanh cau mày, sau đó thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi, nàng lập tức kinh ngạc, sửng sốt.

Trên người tiểu oa nhi tản ra một cỗ khí thế cường đại, mắt tím tỏa ra hồng quang thị huyết, tựa như ma thần mang đến cảm giác áp bách sợ hãi.

Diêu Vân Thanh vội vàng dụi dụi mắt, lúc nhìn lại, tiểu oa nhi làm gì còn khí thế thị huyết vừa rồi? Khuôn mặt phấn điêu ngọc trác thiên chân hồn nhiên, đôi mắt sáng ngời khó hiểu nhìn Tử Phượng....

Vừa rồi nhất định là nàng nhìn nhầm!

Diêu Vân Thanh cười khổ, một tiểu hài tử ba tuổi làm sao có được ánh mắt khiếp người như thế? Cho nên, nhất định là nàng bị ảo giác...

Ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lẽo nhìn về phía Vân Yên, nhưng không nói lời nào, chỉ chậm rãi nâng tay lên, oanh một tiếng, một tia sáng đánh vào ngực Vân Yên.

Phụt!

Vân Yên bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn thân ảnh cẩm bào tím tung bay trong gió.

"Vân Yên!"

Tử Phượng biến sắc, quay đầu nhìn Dạ Vô Trần: "Vô Trần ca ca, ngươi thật sự quên hết tình cảm trước kia của chúng ta rồi sao? Vì sao ngươi phải nhẫn tâm với ta như vậy? Ngay cả một cơ hội cũng không cho ta...."

Thanh âm nàng run run, ánh mắt bi thống mà tuyệt vọng, tựa như bị nam nhân trước mắt hung hăng tổn thương chà đạp...