Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 562: Đông Phương Tuấn vô sỉ (1)

Ánh mắt Tiểu Bạch hơi trầm xuống, bộc phát sát khí, làm toàn thân hắn sắc bén như lưỡi đao, làm sao còn vẻ ngây ngô đáng yêu lúc trước?

"Tiểu Bạch!" Khiếu Nguyệt biến sắc, vội vàng cầm tay Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, giao cho ta."

"Ân."

Tiểu Bạch gật gật đầu, nhìn Khiếu Nguyệt, sau đó mới từ từ thu liễm sát khí lại.

Khiếu Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân phía trước, cười lạnh, ánh mắt tựa như đang nhìn một người lạ qua đường, không còn chút quyến luyến yêu thương nào.

Đông Phương Tuấn đau lòng.

Hắn lựa chọn như vậy không phải cũng vì nghĩ cho tương lai bọn họ sao? Tại sao Khiếu Nguyệt không hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn? Nếu hắn có thể trở thành gia chủ Đông Phương gia, hắn sẽ có đủ quyền lợi quyết định chuyện của mình.

Ẩn nhẫn nhất thời mới có thể thành đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết?

"Khiếu Nguyệt..."

Đông Phương Tuấn muốn kéo tay Khiếu Nguyệt, nhưng lúc tay hắn sắp chạm vào tay nàng, nàng đột nhiên hất tay hắn sang một bên.

"Đông Phương Tuấn, nếu ngươi muốn giết chủ nhân của Khiếu Nguyệt, vậy phải bước qua thi thể ta, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng không thể tổn thương nàng dù chỉ một chút!"

Lời nữ tử nói giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào tim hắn.

Cho đến giờ phút này Đông Phương Tuấn mới phát hiện, thì ra nữ nhân này trong lòng hắn lại quan trọng đến thế...Nhưng nàng lại bảo hộ một nam nhân khác trước mặt hắn!

Đông Phương Tuấn không hề biết Mộ Như Nguyệt là nữ tử, trong lòng hắn, có thể khiến Khiếu Nguyệt bảo hộ như vậy nhất định là một nam nhân có được trái tim nàng!

"Khiếu Nguyệt, ta thật sự sai rồi, lần này ta ra ngoài cũng vì muốn tìm tung tích của ngươi, ngươi thật sự không muốn cho ta một cơ hội nữa sao? Coi như ta cầu xin ngươi trở lại bên cạnh ta, được không?"

Đông Phương Tuấn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu.

Tim Khiếu Nguyệt run lên, nàng chậm rãi nhắm mắt lại...

Đối với nam nhân nàng từng yêu sâu đậm này, làm sao có thể dễ dàng quên được? Nhưng mà nàng càng không quên năm đó người của Đông Phương gia nhục nhã nàng thế nào.

Nàng cũng chưa từng quên, Đông Phương gia được tôn sùng đứng đầu tứ đại gia tộc đã tra tấn nàng đến mức không thể biến thành hình người.

Lúc ấy, nam nhân nàng yêu dù có tâm muốn ngăn cản, nhưng lại không có can đảm làm như vậy.

Đông Phương Tuấn yêu nàng, nàng rất tin tưởng không hề nghi ngờ, nhưng một nam nhân không có dũng khí như thế sao có thể đáng giá cho nàng dựa vào?

Khiếu Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, trong mắt đã không còn thống khổ nữa, thay vào đó là sự lạnh nhạt.

"Đông Phương Tuấn, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có nguyện ý cưới ta hay không?"

Đông Phương Tuấn sửng sốt: "Khiếu Nguyệt, ngươi cũng biết, nếu ma thú cấp bậc linh nguyên kết hợp với loài người thì hài tử sẽ thừa kế huyết mạch loài người, nhưng ngươi rõ ràng không được, Đông Phương gia sẽ không để một ma thú trở thành chính thê, cho nên..."

"Cho nên, ngươi muốn ta làm tiểu thiếp, hoặc là tình nhân?" Khiếu Nguyệt cười lạnh, nàng đã biết đáp án này ngay từ đầu.

Người và thú kết hợp hoàn toàn khác với việc hai chủng tộc ma thú kết hợp, tỷ như, nếu nàng và Tiểu Bạch ở bên nhau, ai có thực lực mạnh hơn thì hài tử sẽ kế thừa huyết mạch người đó.

Nhưng con người thì khác.

Trừ phi đột phá đến cảnh giới linh nguyên, nếu không sinh con ra sẽ là nửa người nửa thú...

"Đông Phương Tuấn, Khiếu Nguyệt ta cao ngạo thế nào? Bảo ta trở thành tiểu thiếp của ngươi, ngươi cho rằng có khả năng sao?"