Dịch Thiếu Thần cười lạnh, dùng khăn chà lau bàn tay bị bẩn của mình, vẻ mặt chán ghét, xem ra phải dùng rượu rửa lại lần nữa..."Người tới!" Hắn ném khăn xuống đất, thanh âm không còn ôn nhuận như ngày thường mà tràn ngập lạnh lẽo.
Lập tức, hắc y thị vệ từ ngoài cửa đi vào, khom người nói: "Vương gia có gì phân phó."
"Để nguyên Liễu Ngọc như vậy, quăng ra ngoài, không cho phép nàng mặc quần áo gì!" Dịch Thiếu Thần cười lạnh nói, "Ta muốn cho những người khác nhìn rõ dấu vết trên người nàng!"
Những dấu vết đó đều do Dịch Thiếu Thần làm ra, hắn làm như vậy đã là cực hạn rồi, hắn tuyệt đối không cho phép môi mình chạm vào nữ nhân ghê tởm này!
Ngay cả liếc nàng một cái cũng khiến dạ dày hắn quay cuồng, bất quá biện pháp này quả thật càng khiến nàng thêm thống khổ hơn...
Ngoài cửa Liễu phủ, người đến người đi tấp nập, đúng lúc này, một nữ tử trần truồng bị ném xuống trước cửa.
Toàn thân nàng đều là dấu vết khó coi, dung nhan trắng bệch dọa người, đã hôn mê.
Bất tri bất giác đã có rất nhiều người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ nữ tử nằm trên mặt đất, người Liễu gia nhìn thấy là tiểu thư nhà mình, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng đi bẩm báo gia chủ...
Có điều, dư luận vẫn chưa kết thúc.
Ngày hôm sau liền có một tin tức truyền ra, nghe nói sau yến hội trong hoàng cung, vì Thần Vương bị bệ hạ phê bình cho nên kêu Liễu Ngọc đến Thần Vương phủ một chuyến, muốn nói đạo lý với nàng.
Sau khi đến Thần Vương phủ, Thần Vương tạm thời bận việc nên để Liễu Ngọc chờ hắn ở thư phòng, ai ngờ Liễu Ngọc lại lén dùng thúc tình hương, tính toán mượn cơ hội này gạo nấu thành cơm, làm Thần Vương không thể không chịu trách nhiệm với nàng.
Nhưng mà, Thần Vương bận việc không gặp nàng được, cho nên phái hộ vệ đi báo cho Liễu Ngọc hôm khác lại đến. Nhưng hắn không ngờ Liễu Ngọc lại có thúc tình hương, vì vậy xảy ra quan hệ với hộ vệ kia, Thần Vương giận dữ, khăng khăng đòi Liễu gia phải cho hắn một câu trả lời thích đáng!
Dư luận cũng đứng về phía hộ vệ kia, cuối cùng hậu quả xấu đều là Liễu Ngọc tự gánh chịu, nàng vì muốn câu dẫn Thần Vương, làm một hộ vệ vô tội bị liên lụy.
Lúc Liễu Ngọc nghe thấy mấy tin tức này, lập tức biện hộ cho bản thân.
Nàng nói người xâm phạm mình là Thần Vương, còn nói Thần Vương làm những chuyện không chịu nổi với nàng, bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà đã có lý do thoái thác trước đó rồi cho nên không ai tin lời Liễu Ngọc.
Huống chi, nàng nói những lời này ai mà tin được? Thần Vương cũng không phải ngốc tử, nữ nhân phóng đãng kiều mỵ trước mặt không hưởng dụng, chẳng lẽ hắn thật sự bất lực?
Dưới áp lực dư luận, Liễu Ngọc ngày càng trở nên đần độn, sắc mặt tái nhợt không còn xinh đẹp như trước kia nữa, mà Liễu gia vì những chuyện nàng làm, hoàn toàn vứt bỏ nàng, tùy ý để nàng tự sinh tự diệt...
Trong sân Thần Vương phủ.
Dịch Thiếu Thần nhìn nữ nhân trước mắt, hai mắt khẽ nheo lại.Hắn bỗng nhiên phát hiện mình nhìn không thấu nữ nhân này, nàng giống như một vực sâu không đáy, không thể biết được giây tiếp theo nàng sẽ làm gì...
"Dịch Thiếu Thần, ta không thể không thừa nhận ngươi thật sự rất thông minh", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Ngươi biết ta sẽ ra tay với Liễu Ngọc, cho nên giải quyết trước một bước? Vì bảo hộ nàng?"
Nếu Liễu Ngọc chỉ châm chọc, nàng sẽ không để ý tới, nhưng rõ ràng nữ nhân kia nổi lên sát ý với nàng, hơn nữa còn nhiều lần âm thầm gây phiền toái cho nàng.