Chuyện này tuyệt đối không phải thật.
Vô Ngu đại sư bất quá cũng chỉ là đan dược sư phàm giai sơ cấp, sao nàng có thể là phàm giai cao cấp? Huống chi, nữ nhân kia chỉ mới 20 tuổi...."Vô Trần, đừng nhiều lời với bọn họ", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ánh mắt quét qua đám người, "Ta muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Thiên Nguyên lóe lóe, đối với Dạ Vô Trần hắn vẫn rất hiểu biết, nam nhân này căn bản khinh thường nói dối, như vậy Mộ Như Nguyệt thật sự là đan dược sư phàm giai cao cấp.
"Như Nguyệt đại sư", thần sắc Thiên Nguyên cung kính, "Là thế này, vị Y Điệp cô nương này là cô nhi lúc trước Vô Ngu đại sư nhặt về, nhưng rõ ràng là một bạch nhãn lang, vu oan Vô Ngu đại sư cấu kết với Võ Môn cướp đoạt Thanh Vân Môn, hơn nữa Hầu lão tận lực khuyên môn chủ xử quyết Vô Ngu đại sư, tình huống cụ thể là như thế, không biết Như Nguyệt đại sư có ý kiến gì không?"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Bọn họ chính là đầu sỏ?"
Thiên Nguyên đại sư hung hăng gật gật đầu: "Đúng vậy!"
"Tốt! Một khi đã như vậy, ta sẽ giết bọn họ trước!" Nghe lời Thiên Nguyên nói, Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Hầu lão sắc mặt xanh mét, nói, "Các ngươi đã tổn thương sư phụ ta trước, vậy thì phải trả giá đắt!"
Trên đời này, không có người dám động tới người của nàng!
"Ha ha!" Hầu lão ngửa đầu cười to, "Chỉ bằng tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, một khi đã như vậy, để ta thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một trận!"
Oanh!
Vừa dứt lời, Hầu lão bộc phát toàn bộ khí thế, phóng về phía Mộ Như Nguyệt.
Mọi người đều cảm thấy hắn có chút khoa trương, đối phó một tiểu nha đầu cũng phải dùng lực lượng lớn như vậy, một nha đầu như thế, chỉ dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết nàng.
Nhưng Hầu lão không nghĩ như vậy, hắn muốn tạo áp lực trước, khiến nàng sợ hãi...
"Nha đầu, ngươi không nên là đệ tử của Vô Ngu, càng không nên nói những lời này, nếu không ngươi đã không phải chết!"
Thân thể già nua giống như một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không rút vũ khí ra, thậm chí còn không có ý né tránh, một thân bạch y tung bay trong gió, ánh mắt bình tĩnh đạm nhiên như hồ nước tĩnh lặng.
Thời điểm Hầu lão đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, nàng rốt cuộc cũng có động tác...
Nữ tử không nhanh không chậm nâng tay lên, nhẹ nhàng phất về phía Hầu lão.
Không sai, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, giống như đang chụp muỗi....
Trong lúc mọi người cảm thấy thật khinh thường, "bang" một tiếng, một âm thanh thanh thúy vang lên. Rồi sau đó liền nhìn thấy Hầu lão vốn đang là một thanh kiếm sắc bén bị một động tác nhẹ nhàng như vậy tát một cái nện xuống đất, còn xoay vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Đám người trợn to mắt nhìn chằm chằm một màn này, còn có vài người nhát gan thét lên sợ hãi....
"Nàng.... nàng giết Hầu lão?""Hầu lão là ngụy thiên phú a, cả môn phái cũng chỉ có môn chủ là thiên phú sơ cấp, nàng thế nhưng tát một cái đã đánh Hầu lão văng ra ngoài."
"Trời ạ, cô nương này là quái vật sao?"
Mọi người run sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Như Nguyệt.
Lúc này Mộ Như Nguyệt tựa như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, không có một tia gợn sóng....
"Thực lực của nàng mạnh hơn ta!" Môn chủ hít sâu một hơi, khẽ nheo mắt...
Hơi thở của đôi nam nữ này giống như một cái hồ sâu làm hắn không cách nào nhìn thấu, mà chỉ có cường giả mạnh hơn hắn mới mang đến cho hắn cảm giác này....