Tử Thiên Cảnh gắt gao ôm nữ tử trong ngực, tựa như muốn phát tiết hết ủy khuất trong lòng.
"Ngàn năm, nương, ta đợi ngươi ngàn năm rồi, đến Trung Châu học phủ cũng vì tìm ngươi, nhưng tìm được ngươi rồi ta lại không dám nhận, ta sợ ngươi không nhận ta, sợ ngươi không tin lời ta nói, nhưng ta thật sự rất nhớ ngươi..."
Nhớ đến mức thâm nhập vào cốt tủy.
Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, nhìn kỹ thiếu niên trước mắt, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Cảnh Nhi, ngươi chính là tiểu gia hỏa bị Nam Cung Tử Phượng nhốt?"
Tử Thiên Cảnh hung hăng gật đầu, ánh mắt ủy khuất rưng rưng nước mắt: "Tay chân ta bị Tử Phượng phế đi, sau đó vì nàng còn muốn dùng ta uy hiếp các ngươi cho nên nhốt ta trong một không gian yên tĩnh, về sau ta được cô cô cứu, còn giúp ta nối tay chân."Không ai có thể cảm nhận được nối tay chân thống khổ thế nào.
Nhưng vì hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cha mẹ, cũng vì muốn bảo hộ họ mà cam chịu nỗi thống khổ này....
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt có chút dao động, không chớp mắt nhìn thiếu niên, nàng nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuấn mỹ trước mắt, nhịn không được rớt nước mắt.
Thì ra người nàng muốn tìm vẫn luôn ở bên cạnh nàng, buồn cười là nàng lại không phát hiện ra.
Mấy năm nay, tiểu gia hỏa này rốt cuộc phải một mình chống chọi thế nào?
"Ngươi trưởng thành..."
Mộ Như Nguyệt vừa khóc vừa cười, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
"Mười mấy năm trước cô cô cứu ta ra khỏi nơi đó, cho nên ta có thể bắt đầu tu luyện. Nương, ta đã thế đời này nhất định phải bảo hộ ngươi an toàn, không bao giờ để bi kịch tái hiện lần nữa!"
Tử Thiên Cảnh thống khổ nhắm mắt lại.
Tình cảnh năm đó lại hiện ra trong đầu khiến hắn đau đớn, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau hắn mới mở mắt ra, ánh mắt si ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt chăm chú...
Đám người Tiêu gia đều bị dọa choáng váng.
Tuy không biết bọn họ đang nói chuyện gì nhưng cũng hiểu được thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi này là lão yêu quái ngàn năm, còn có cô cô gì đó của hắn, rốt cuộc là cường giả cấp bậc gì mới có thể sống lâu như vậy?
Thạch Lam chấn động, còn không đợi hắn kịp làm gì, ánh mắt lạnh băng của thiếu niên đã quét về phía hắn, khóe môi khẽ cong: "Ngươi muốn giết nương ta? Còn dùng phương pháp tự sát? Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng!"
Sống không bằng chết mới là trừng phạt tốt nhất!
Tử Thiên Cảnh cười lạnh, chậm rãi buông nữ tử trong ngực ra, ngước mắt nhìn về phía lão nhân: "Bất quá, ngươi nói ta nên dùng phương pháp gì trừng phạt ngươi? Hay là... cắt thịt cho chó ăn đi! Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết quá nhanh, ta chỉ làm ngươi tận mắt nhìn từng miếng thịt của mình bị cắt xuống."
Từ biến cố năm đó, thiếu niên này đã không biết thiện lương là gì, thiện lương chỉ sẽ rước lấy họa, trên đời này, hắn chỉ cần hai người hắn yêu thương nhất tồn tại là đủ rồi.
Những người khác chết cũng có liên quan gì tới hắn đâu?
Hai mắt Thạch Lam trợn to, rất khó tưởng tượng thiếu niên thoạt nhìn tốt đẹp này lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Cắt thịt cho chó ăn? Đó là kiểu trừng phạt đẫm máu và tàn khốc thế nào?
Thân thể Thạch Lam run lên, toàn thân tản ra khí thế cuồng bạo: "Tiểu tử thúi, dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi đạt được mong muốn."
Thấy hắn hành động, Tử Thiên Cảnh khẽ nheo mắt, nụ cười càng lạnh lẽo: "Muốn tự bạo? Xin lỗi, trước mặt một nhà ba người chúng ta, phương pháp tự bạo trước nay đều không có tác dụng!"