Trong Đan tháp, Mộ Như Nguyệt lại nhìn mảnh giấy trong tay, xem như trân bảo mà cất vào ngực, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười khẽ càng thêm khuynh thành tuyệt sắc.
Đúng lúc này, một thanh âm phẫn nộ truyền vào: "Ai là hậu nhân của Tiêu Vân, lăn ra đây chịu chết cho ta!"
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, đẩy cửa phòng đi ra, đồng thời Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh cũng từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy bọn họ đi ra từ cùng một phòng, sắc mặt Mộ Như Nguyệt cổ quái.
"Nguyệt Nhi, ngươi đang nhìn cái gì?" Diêu Vân Thanh đỏ mặt, oán trách nhìn Mộ Như Nguyệt, bị đánh giá như vậy thật quá ngượng ngùng.
"Nga, không có gì, ta chỉ nghĩ các ngươi nhanh như vậy đã tiếp nhận hiện thực rồi, còn ở chung một phòng."
Có lẽ vì biết được nhi tử đã thoát khỏi sự khống chế của Tử Phượng, tâm tình Mộ Như Nguyệt rất tốt, nổi hứng muốn trêu chọc hai người.
Thần sắc Tiêu Phong lãnh khốc như cũ, đáy mắt không hề dao động, chỉ khi nhìn về phía Mộ Như Nguyệt mới có nhàn nhạt sủng nịnh.
Mặt Diêu Vân Thanh càng đỏ hơn, lại trừng mắt Mộ Như Nguyệt: "Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì? Ta và Phong chỉ đang bàn chuyện."
"Ngay cả "Phong" cũng kêu rồi, chẳng lẽ ta nghĩ sai? Đại ca, xem ra lần này giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta về Thánh Cảnh một chuyến, tổ chức hôn sự cho các ngươi đi."
Mặt Diêu Vân Thanh đỏ như máu, liếc trộm Tiêu Phong.
Từ khi bị phản bội, nàng không còn tin vào tình yêu nữa, cũng không muốn yêu ai, nhưng nàng vĩnh viễn không quên thời khắc mình gặp nguy hiểm, nam nhân này đã bất chấp tính mạng cứu nàng.
Có lẽ bắt đầu từ giây phút đó nàng đã động tâm.
Cho nên, thời điểm nam nhân này trúng xuân dược, nàng mới không cự tuyệt hắn...
Tiêu Phong lãnh khốc nhìn Diêu Vân Thanh: "Có thể đến gặp mặt cha mẹ ta trước nhưng chuyện thành thân còn cần Diêu gia đáp ứng."
Nghe hai chữ "Diêu gia", sắc mặt Diêu Vân Thanh hơi trầm xuống, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Thật ra, Diêu gia khá phức tạp, phụ thân ta quá yếu đuối, mẫu thân thì mọi việc đều nghe lời hắn, cho nên mặc dù gia gia đã sớm muốn giao Diêu gia cho hắn quản lý nhưng lại sợ hắn không áp chế được mấy lão gia hỏa đó, hiện giờ thân thể gia gia ngày càng không tốt, hơn nữa vết thương cũ lại phát tác, có lẽ không sống được mấy năm nữa, cho nên mới vội vàng giao quyền lực cho ta."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Vậy còn nhị thúc ngươi thì sao?"
Diêu Vân Thanh cắn chặt môi, cười khổ nói: "Dã tâm của nhị thúc rất lớn, tàn nhẫn độc ác, gia gia vẫn luôn không thích hắn nên mới không giao quyền lực vào tay hắn, nhưng nhân mạch của nhị thúc rất rộng, dù ta được chỉ định nhận chức gia chủ nhưng ở Diêu gia, người ta có thể tín nhiệm chỉ có một mình Chương bá, còn những người khác hầu hết đều bị nhị thúc mua chuộc, một vài người trung thành với gia gia tuy còn chưa đưa ra quyết định nhưng rất bất mãn với việc gia gia giao quyền lực cho ta, dù sao ta chỉ là một nữ tử..."
Nữ tử rồi cũng phải gả cho người khác, sau khi gả đi, không phải tất cả gia nghiệp đều trở thành của nhà trai sao? Mặc dù ở Trung Hoa cũng có rất nhiều người có suy nghĩ như vậy.
Trong số con cái, đầu tiên là suy xét nhi tử, sau đó mới tới nữ nhi, còn có nhiều người cho rằng cho nữ nhi nhiều tài sản chính là cho nhà người ta.