Đế đô phồn hoa, dòng người xe ngựa qua lại không ngớt.
Mộ Như Nguyệt vừa đi vừa trầm tư về lời nói của Huyền Viễn, cho nên không nhìn thấy một khất cái bị quăng từ trong tửu lâu bên cạnh ra, thời điểm khất cái kia sắp va vào người nàng, một cánh tay kịp thời kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực.
"Xú khất cái, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng làm bẩn tửu lâu chúng ta, lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi ta liền đánh cho ngươi cha mẹ nhận không ra, đúng là đen đủi!"
Tiểu nhị hung hăng trừng mắt tên khất cái cả người dơ bẩn, lấy khăn lau tay, không thèm quay đầu lại xoay người đi vào tửu lâu.
"Muội muội, ngươi không sao chứ?" Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt đảo qua tên khất cái nằm trên mặt đất.
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Đại ca, sao ngươi lại tới đây?"
"Không yên tâm ngươi, cho nên đến xem."
Mặc dù Vu Sơn đã phái người đến truyền lời, trong vòng 7 ngày Mộ Như Nguyệt sẽ không trở về, nhưng Tiêu Phong sao có thể yên tâm? Trong 7 ngày này không có lúc nào hắn không lo lắng cho nàng.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, ánh mắt nàng nhìn về phía tên khất cái nằm trên mặt đất...
"Thật là một đám tiểu tử thúi không có nhân tính!" khất cái xoa xoa cái mông ngã đau, tức giận mắng, "Năm đó lúc lão tử ngao du khắp đại lục, ngươi cmn còn chưa sinh ra đâu, hiện tại vênh váo cái gì? Nếu không phải lão tử bị người ta ám toán, sao có thể lưu lạc đến tình trạng này? Đã sớm đem tiểu tử thúi ngươi làm thành bánh bao nhân thịt cho chó ăn! Ai yêu, đau chết mất, sau khi không còn thực lực ngã một cái eo đau muốn gãy, thật không biết kính lão...."
Khất cái phẫn nộ, đầu tóc rối bời, khuôn mặt già nua dơ bẩn, giống như đã lâu lắm không tắm rửa.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, mỉm cười đi đến chỗ khất cái: "Ta mời ngươi ăn cơm?"
Khất cái ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, không thể tin hỏi: "Ngươi đùa giỡn lão nhân?"
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói: "Không tin thì thôi, bất quá đừng trách ta không nói trước, nếu ngươi còn vào tửu lâu này nữa nhất định sẽ bị đuổi ra thôi, đại ca, chúng ta đi thôi."
Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị rời đi.
Tên khất cái lập tức từ trên mặt đất nhảy bật dậy, giữ chặt ống tay áo Mộ Như Nguyệt, cười ha hả nói: "Cô nương, ta nói đùa thôi, hiện tại chúng ta đi luôn, thế nào?"
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nói: "Chúng ta cũng không cần đi chỗ khác, cứ vào tửu lâu này đi."
Hai mắt khất cái sáng lên, mùi gà nướng trong tửu lâu bay ra làm hắn thèm suýt nữa chảy nước miếng.Hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, khất cái xoa xoa tay: "Cô nương, chúng ta vào thôi."
Từ đầu đến cuối, Tiêu Phong đều không mở miệng, hắn biết rõ muội muội làm như vậy nhất định có lý do của nàng, tên khất cái này có lẽ có gì đó đáng giá để nàng kết giao...
"Xú khất cái, sao ngươi lại tới nữa?" Giữa tửu lâu, tiểu nhị nhìn thấy khất cái bước vào, phẫn nộ giơ nắm đấm: "Ngươi tự đi ra hay muốn ta đánh đuổi ngươi ra? Ta đã nói không có tiền thì đừng tới ăn cơm, nơi này của chúng ta không phải nơi cứu tế cung cấp thức ăn miến phí cho khất cái."
Khất cái rụt cổ, vội vàng trốn sau lưng Mộ Như Nguyệt: "Ta không có tiền, nhưng mà nàng có..."
"Nàng?" Tiểu nhị liếc nhìn Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói, "Cô nương, ta khuyên ngươi đừng nên bị khất cái này lừa gạt, mấy lời đó của hắn chỉ có thể gạt tiểu hài tử ba tuổi, nữ tử thông minh như cô nương sao lại tin mấy lời ba hoa của hắn? Không bằng..."