Nghe vậy, Dạ Vô Trần mới thu liễm sát khí, nắm chặt tay nữ tử trong ngực, ánh mắt cực kỳ khẩn trương.
Dưới khí thế bức người của Dạ Vô Trần, Tống Nhiên run rẩy tiến lên, nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, sửng sốt nửa ngày, kinh hỉ nói: "Vô Trần công tử, chúc mừng ngươi, nha đầu mang thai đã hơn một tháng, vừa rồi vì vận dụng lực lượng hơi nhiều nên mới không chống đỡ được."
Dạ Vô Trần ngây ngẩn, tựa như không tin vào tai mình, sau đó bỗng nhiên mừng như điên, kích động nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực mình.
Nguyệt Nhi mang thai? Nàng thật sự mang thai? Là hài tử của mình? Đây là sự thật? Không phải hắn đang nằm mơ?
Dạ Vô Trần như lọt vào trong sương mù, cả người ngốc ngốc, làm sao còn khí thế tu la như ngày thường? Trong một khắc này, đôi mắt tím chỉ có duy nhất nữ nhân trong ngực....
Đêm. Ánh trăng như nước.
Mộ Như Nguyệt chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã đối diện với một đôi mắt ôn nhu có thể khiến người ta chết chìm trong đó, nàng bất giác hơi sửng sốt.
"Xảy ra chuyện gì?" Nàng sờ sờ mặt mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân.
"Nguyệt Nhi." Nam nhân duỗi tay ra kéo nàng vào ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt.
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, dù cùng hắn sớm chiều ở chung nhưng giờ phút này vẫn bị kinh diễm.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân ảnh thon dài của nam nhân tựa như được bao phủ một lớp áo lụa màu bạc.
Dung nhan nam nhân tuấn mỹ như thần, da thịt trắng nõn tỏa ánh sáng nhàn nhạt, khóe môi hắn khẽ cong lên khiến đóa mạn đà la càng thêm sinh động, mắt tím tà mị thâm tình....
"Vô Trần, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, hỏi.
Nam nhân cúi đầu ngóng nhìn bụng nàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Nguyệt Nhi, nàng mang thai, ở đây có con của chúng ta..."
Mang thai?
Mộ Như Nguyệt chấn động, cúi đầu nhìn bụng mình: "Có điều, không biết bây giờ nó đến là phúc hay họa, Vô Trần, chúng ta còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết..."
Nói không kích động là giả, dù sao đây cũng là con của nàng và Vô Trần, nhưng mà, nếu Nam Cung Tử Phượng chưa chết, bên cạnh bọn họ còn quá nhiều nhân tố bất an.
Đứa nhỏ này đến, thật không biết là phúc hay là họa...
"Mặc kệ là phúc hay họa, Nguyệt Nhi, có ta ở bên cạnh nàng", Dạ Vô Trần xoay thân thể Mộ Như Nguyệt qua, cười tà mị, "Bất quá hiện tại, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Khi nói chuyện, hắn đã hung hăng ấn nữ tử xuống giường, ngóng nhìn mỹ nhân dưới thân, lập tức có cảm giác miệng nóng lưỡi khô, dục hỏa thiêu đốt.
"Trước khi sinh hài tử, chàng không được đụng vào ta."
"Vì sao? Vi phu sẽ thật cẩn thận."
"Ta sợ chàng sẽ dạy hư nó...."
Dạ Vô Trần hơi sửng sốt, bỗng cười phá lên: "Nguyệt Nhi, chúng ta đang làm gì hắn cũng không biết, làm sao có thể dạy hư hắn?"
"Không biết vì sao, ta có một loại cảm giác, nhi tử của chúng ta không đơn giản, hắn sẽ biết chúng ta đang làm gì."
"Nhi tử?" Dạ Vô Trần nhướng mày, "Sao nàng biết nhất định là nhi tử (con trai)?"
"Cảm giác."
Nàng xác thực có cảm giác, trong bụng nàng là nhi tử, hơn nữa tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản...