Thích Dung sửng sốt, hơi trầm mặc.
La Âm nói không sai, ngay từ đầu nàng đã xem nhẹ điểm này. Cho dù thân thể thay đổi, linh hồn vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nguyệt Tôn chân chính tuyệt đối không làm hại người vô tội.
"Viện trưởng đại nhân nói không sai", Lam Nguyệt nở nụ cười ôn nhu, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, giờ phút này, ánh mắt Lam Nguyệt lộ ra sát khí lạnh băng, "Ta và nữ nhân này có thù oán, là huyết cừu không đội trời chung! Ta chọn nàng, thứ nhất là vì linh hồn nàng phù hợp với yêu cầu của ta, thứ hai là nàng đã từng giết cả nhà ta, đây có tính là huyết hải thâm thù? Ta giết nàng thì có gì không đúng? Hai đời làm người ta quan tâm nhất là người thân, ta có thể chết nhưng bọn họ không thể chết, chính nữ nhân này đã thừa dịp ta không có ở Lam gia mà diệt toàn tộc ta, dựa vào cái gì ta phải tha cho nàng?"
Những lời khác Mộ Như Nguyệt đều bỏ qua, chỉ có khi vài câu cuối cùng lọt vào tai, ánh mắt nàng nhìn Lam Nguyệt có chút cổ quái.
Nàng có thể chết, nhưng người nhà của nàng không thể chết?
Vậy lúc đó là ai gặp nguy hiểm liền vứt bỏ cha mẹ chạy trốn một mình? Thậm chí vì thuận lợi trốn đi mà không thèm thông báo một tiếng?
Hiện tại lại bày ra bộ dáng trọng tình trọng nghĩa?
Nếu không biết rõ chuyện đó, sợ là Mộ Như Nguyệt cũng bị nàng che mắt....
"Chuyện này ta biết", Thích Dung gật đầu, "Cả nhà Lam Nguyệt quả thật bị người ta giết, La Âm, ngươi còn gì để nói? Không phải có một câu nói không muốn chết thì sẽ không phải chết? Nàng chính là tự tìm chết!"
Sau khi nghe lời này, nghi hoặc trong lòng Thích Dung cũng biến mất, nữ nhân này không phải người vô tội, vậy hành động của Lam Nguyệt cũng không có gì sai, hoàn toàn là tính cách của Nguyệt Tôn.
Ngay cả giọng điệu đều giống nhau.
Ngoại trừ nàng còn có ai sẽ là Nguyệt Tôn? Chẳng lẽ là nữ nhân diệt cả nhà người khác?
Thích Dung cười lạnh, loại nữ nhân ích kỷ này mà cũng dám sai khiến La Âm giúp nàng giả mạo Nguyệt Tôn.
Cũng không nhìn xem nàng có xứng hay không.
La Âm tức xanh mặt, ánh mắt phẫn nộ trừng Thích Dung: "Bất luận thế nào, ta tuyệt đối không đồng ý để các ngươi làm chuyện hoang đường này!"
Thích Dung cười lạnh: "Không phải do ngươi quyết định!"
"Cái này..." Võ Nghi cười âm lãnh, liếc Mộ Như Nguyệt đứng một bên, lạnh lùng nói, "Ta có lời muốn nói, viện trưởng, ngươi không cần xen vào việc này, Nguyệt Tôn cần cắn nuốt linh hồn nàng để tăng tinh thần lực, đó là phúc khí của nàng, cứ như vậy nàng có thể trở thành lực lượng của Nguyệt Tôn, đó là phúc phận bao nhiêu người cầu mà không được, còn có thể cùng Nguyệt Tôn đứng trên đỉnh cao, thật tốt, ngươi làm như vậy ngược lại sẽ cản trở nàng thăng tiến, ngươi ngẫm lại xem, đến lúc đó nàng trở thành một bộ phận thân thể của Nguyệt Tôn, vậy không phải đại biểu nàng có địa vị giống Nguyệt Tôn sao?"La Âm giận quá hóa cười, phẫn nộ quát: "Tốt a, Võ Nghi trưởng lão cảm thấy vinh quang, vậy ngươi để nàng cắn nuốt linh hồn ngươi đi."
"Ha ha", Võ Nghi cười gượng hai tiếng, "Ta cũng muốn a, đáng tiếc linh hồn ta không phù hợp."
Đùa sao, ngốc tử mới nguyện ý đi chịu chết!
"Đủ rồi, các ngươi đều không cần nói gì nữa", Thích Dung quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiêm khắc nói, "Vì học phủ chúng ta, ngươi chỉ còn cách hi sinh, yên tâm, ta sẽ thay ngươi tìm một linh hồn khác, sẽ không để phu quân ngươi tịch mịch..."
La Âm còn muốn nói gì, đúng lúc này, phía sau núi truyền đến một trận rung chuyển, La Âm thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, vui sướng nói: "Nhóm thủy tổ xuất quan!"