"Phượng Kinh Thiên, ngươi lại vì một nữ nhân mà không tiếc quỳ xuống cầu xin ta!"
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lam Nguyệt cũng không tin nổi, Phượng Kinh Thiên cao ngạo kia sẽ quỳ xuống trước mặt nàng, vì một nữ nhân mà bỏ qua tôn nghiêm của mình...
Nụ cười của nàng càng thêm chua xót, nam nhân mình yêu lại vì một nữ nhân khác không tiếc hạ thấp bản thân, hành động của hắn tựa như một lưỡi dao đâm vào tim nàng, làm nàng đau đớn muốn chết...
"Phượng Kinh Thiên, nàng đã là thê tử người khác, căn bản không thèm liếc nhìn ngươi lấy một cái, tại sao ngươi phải vì nàng mà làm như vậy? Nàng rốt cuộc có gì tốt đáng giá để ngươi yêu?"
Thân thể Phượng Kinh Thiên chấn động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cho tới hôm nay, hắn cũng không biết vì sao mình yêu nữ nhân kia...
Lần đầu quen biết là vì hắn nhận nhầm người, khiến người khác thừa cơ muốn tổn thương nàng, không ngờ nữ nhân này chính là người hắn muốn tìm.
Nữ nhân kia làm hắn lưu luyến không thôi, có lẽ bắt đầu từ khi đó, hắn đã bị nàng thu hút.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi...
Sau đó, hắn tự mình đi điều tra tất cả về nàng, sau khi nghe được những tin tức đó, hắn đau lòng vì nàng phải chịu nhiều đau khổ, hưng phấn vì nàng đã thay đổi, tra xét kĩ càng những chuyện liên quan đến nàng, hiểu biết thêm về nàng.
Nữ nhân này không giống bất kì nữ nhân nào hắn đã từng quen biết. Nàng kiên cường không nhu nhược, có gan mạo hiểm, chưa bao giờ muốn trốn tránh sau lưng nam nhân, rõ ràng có thể để Dạ Vô Trần đối phó kẻ địch nhưng cuối cùng lại lựa chọn tự mình chiến đấu. Thà bị thương cũng muốn dùng thực lực và phương thức của mình để chiến thắng.
Chính là bắt đầu từ khi đó, hắn yêu nàng.
Đó là lần đầu tiên Phượng Kinh Thiên cảm nhận tim mình đập nhanh... loại cảm giác nóng cháy khiến hắn khó có thể quên được.
Giống như một tiểu tử gặp được nữ tử mình yêu, có chút bất an, khẩn trương, còn có chờ mong...
"Lam Nguyệt, ngươi không phải ta, đương nhiên ngươi không biết vì sao ta yêu nàng", Phượng Kinh Thiên mở mắt, nhìn về phía Lam Nguyệt, "Nàng là người ngươi vĩnh viễn không thể so được, vì nàng, cho dù phải từ bỏ tôn nghiêm thì thế nào? Huống chi, đây là ta nợ nàng. Đúng là nàng không thèm liếc nhìn ta, nữ nhân kia luôn mang thù, nàng có thể tươi cười với một người mới quen biết không lâu, cũng sẽ không mở rộng lòng với ta, bởi vì lần đầu gặp nhau, nhiệm vụ của ta là giết nàng, nếu không vì như thế, nàng cũng không đối với ta như vậy, nhưng nếu không có chuyện lần đó, ta cũng không gặp được nàng, yêu nàng... Vài lần gặp mặt sau đó, ta vô lễ với nàng, đặc biệt là, vì tư tâm mà giam lỏng nàng..."Phượng Kinh Thiên nở nụ cười yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành che giấu nỗi thống khổ trong đáy mắt: "Ta làm nhiều chuyện như vậy, làm sao nàng có thể đối đãi với ta giống những người khác? Nàng có thể tha thứ cho ta, không lạnh lùng với ta, ta đã rất thỏa mãn rồi, không cầu gì hơn nữa."
Huống chi, bộ dáng của hắn hiện tại, sao còn có thể hi vọng xa vời? Dù là tưởng niệm cũng là vũ nhục nàng....
Nghe những lời từ tận đáy lòng đó, thân thể Lam Nguyệt khẽ run lên, kia là nam nhân nàng yêu, dù đến nông nỗi này cũng không muốn ở bên nàng...
"Ha ha", Lam Nguyệt cười khẽ, từ trên cao nhìn xuống nam nhân quỳ trước mặt, "Phượng Kinh Thiên, không phải ngươi muốn ta nói lý do sao? Tốt, lý do chính là ta hận nàng! Dựa vào cái gì ta phải chịu đựng thống khổ còn nàng thì hưởng thụ hạnh phúc? Ta sẽ không để nàng sống thoải mái!"