Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, nhìn kĩ thiếu niên trước mắt, hắn đột nhiên nở nụ cười tà mị động lòng người, cũng khiến đồ án trên mặt hắn thêm sinh động, đẹp đến mức mấy đệ tử học phủ đi ngang qua đều không nhịn được ghé mắt nhìn sang.
"Ta thay nàng đa tạ ngươi."
Tử Thiên Cảnh không nói gì thêm nữa, hắn vươn tay ra trước mặt Dạ Vô Trần, đôi mắt sáng ngời: "Bảo trọng."
Nhìn bàn tay trắng nõn gần như trong suốt trước mặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu trên mu bàn tay, Dạ Vô Trần trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn cầm tay hắn.
Trong nháy mắt hai bàn tay nắm chặt, trong lòng Dạ Vô Trần hiện lên một cảm giác dị thường, loại cảm giác này giống như đã từng quen biết...
Tử Thiên Cảnh không chờ hắn có cơ hội trầm tư, đã thu hồi tay, sau đó nghiêng người đi lướt qua, cũng không quay đầu lại biến mất dưới ánh hoàng hôn...
"Hắn đi rồi?"
Một thân ảnh bạch y xuất hiện trước mặt Dạ Vô Trần, bên tai truyền đến thanh âm đạm mạc của nữ tử. Trong thanh âm kia có chút lưu luyến, nháy mắt làm Dạ Vô Trần rơi vào lu giấm.
"Nguyệt Nhi!"
Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, hung hăng ôm eo nàng, ghen tuông, ủy khuất nói: "Lúc trước chúng ta từ biệt vài lần cũng không thấy ngươi lưu luyến như vậy, bây giờ lại luyến tiếc hắn, Nguyệt Nhi, ta đẹp hơn hắn, ưu tú hơn hắn, hơn nữa còn dũng mãnh hơn tiểu tử kia, cho nên ngươi không thể thích hắn..."
Mộ Như Nguyệt chớp mắt, mỉm cười nhìn Dạ Vô Trần: "Ngươi dũng mãnh hay không ta biết rất rõ, nhưng những người khác thì..."
"Nguyệt Nhi, ý của ngươi là ngươi còn muốn cảm thụ những người khác?" Dạ Vô Trần nheo mắt, đôi mắt tím hiện lên tia sáng nguy hiểm, "Xem ra là vi phu chưa thỏa mãn ngươi? Ân? Nếu không đêm nay vi phu làm ngươi biết thế nào là dũng mãnh chân chính?"
Nữ nhân này, hôm nay hắn phải làm nàng hiểu rõ hắn lợi hại thế nào.
Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Là ngươi nói mình dũng mãnh, chẳng lẽ còn muốn ta đi nói với người khác? Ngươi nghe lời này không cảm thấy dạ dày cuồn cuộn muốn nôn sao? Xin lỗi, ta thật sự không nói nên lời."
Dạ Vô Trần suýt nữa cười to.
Thần sắc nữ nhân này chia làm ba loại, đối với kẻ địch lạnh băng vô tình, đối với người xa lạ đạm mạc như gió, còn trước mặt người thân hoặc người mình yêu thì chính là nhu tình như nước. Cho nên đây là lần đầu tiên hắn nghe Mộ Như Nguyệt nói đùa như vậy.
"Ta mặc kệ, Nguyệt Nhi, về sau ngươi chỉ có thể thâm tình chăm chú nhìn một mình ta, dù sau này ngươi sinh nhi tử cũng không được dùng ánh mắt này nhìn hắn, nhu tình của ngươi cũng chỉ thuộc về một mình ta."
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Mộ Như Nguyệt nhìn Tử Thiên Cảnh, trong lòng hắn lại ghen tuông, ánh mắt như vậy chỉ có thể nhìn hắn, ai cũng không thể đoạt.
"Dạ Vô Trần, ngay cả giấm của nhi tử chưa sinh ngươi cũng ăn?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói, "Trong mắt ngươi có phải chỉ có giống đực và giống cái hay không? Mà tất cả các sinh vật giống đực đều phải cách xa ta mười trượng?"
"Không chỉ là giống đực, giống cái cũng vậy, cái nữ nhân tên Diêu Vân Thanh kia cũng quá thân cận ngươi..."
"Dạ Vô Trần!"
Mộ Nhu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: "Có phải hôm nay ngươi muốn ngủ một mình không?"
Ngủ một mình? Vậy sao được? Buổi tối không có nương tử trong ngực làm sao ngủ được?
Dạ Vô Trần tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt, ủy khuất nói: "Nương tử, ta biết sai rồi, vi phu liền đi quỳ ván giặt đồ, ngươi đừng nóng giận được không?