Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 386: Ai là thiên tài? ai là phế vật? (2)

"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh truyền đến.

Thanh âm quen thuộc này khiến Lâm Nhược Ảnh biến sắc, hoảng sợ nhìn thiếu niên một thân trường bào màu bạc.

Nàng vĩnh viễn không cách nào quên được cơn ác mộng thiếu niên này mang lại cho mình...

Tử Thiên Cảnh quét mắt về phía Lâm Nhược Ảnh sắc mặt tái nhợt, cười châm chọc, trào phúng nói: "Ngươi không thấy người khác lạnh nhạt với mình sao? Còn xưng hô hắn thân mật như vậy, Lâm Nhược Ảnh, ta thấy nên gọi ngươi là Lâm mặt dày thì đúng hơn, ngươi không xứng với cái tên Lâm Nhược Ảnh này!"

Nếu là trước đây, bị nhục nhã như vậy, Lâm Nhược Ảnh sao có thể chịu đựng được?

Nhưng hiện tại, nàng không hề nói được câu nào.

Không phải nàng không muốn phản bác lại Tử Thiên Cảnh mà nàng sợ, cực kì sợ thiếu niên này, một câu cũng không nói nên lời....

"Khụ khụ, nếu hai bên đã đến rồi, vậy tỷ thí bắt đầu." Tống Nhiên ho khan hai tiếng, mỉm cười nhàn nhạt nói.

Võ Nghi lạnh lùng nhìn hắn: "Tống Nhiên, đây không chỉ là cuộc tỷ thí giữa các nàng mà còn là tỷ thí giữa đan đường và võ đường! Cho nên, trận chiến này, Nhược Ảnh tất thắng!"

Tống Nhiên bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ai thắng ai thua, hiện giờ còn chưa thể biết được, Võ Nghi, ngươi cũng đừng nói trước quá sớm miễn cho đến lúc đó lại trở thành trò cười."

Lâm Nhược Ảnh đúng là thiên tài, nhưng Mộ Như Nguyệt lại có thể là Nguyệt Tôn chuyển thế, không có khả năng thua nữ nhân Lâm Nhược Ảnh này...

Trên đài luận võ, hai thân ảnh đứng đối diện nhau, tóc đen tung bay trong gió.

Lâm Nhược Ảnh nhìn về phía nữ nhân trước mặt, lúc này nàng không hề ngụy trang nữa, trên mặt đều là hận ý cùng phẫn nộ, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi biết luyện đan cũng không tính là gì, đan dược sư có lực ảnh hưởng rất lớn nhưng đối với ta mà nói, thực lực mới là quan trọng nhất, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là thiên tài, ai mới là phế vật!"

Ai mới là thiên tài, ai mới là phế vật....

Nghe câu nói này, ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, cười lạnh nói: "Ta cũng đang có ý này!"Thiên tài và phế vật, thường chỉ cách nhau trong một đêm!

Trong mắt Lâm Nhược Ảnh xẹt qua hồng quang, rút trường kiếm ra hung hăng bổ về phía Mộ Như Nguyệt, nàng lập tức lui về phía sau né tránh công kích này.

"Oanh!"

Kiếm quang nện vào mặt đất làm tấm ván gỗ trên sàn luận võ văng ra ngoài, bụi đất mù mịt. Mộ Như Nguyệt đứng trong tro bụi vẫn như cũ là một thân không dính bụi trần, thần sắc đạm mạc cao ngạo.

Có điều, sự cao ngạo của nàng là giấu bên trong, sẽ không dễ dàng lộ ra trước mắt người đời....

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng tay, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay nàng, trên thân kiếm tỏa ra vầng sáng màu đỏ....

"Nhất trọng hỏa viêm kiếm!"

Một luồng sáng đỏ hiện lên, nhanh như chớp bắn về phía ngực Lâm Nhược Ảnh.

Lâm Nhược Ảnh khinh thường hừ lạnh một tiếng, kiếm xẹt qua không trung thành một vòng cung, oanh một tiếng, hai luồng kiếm quang va chạm nhau trên không trung làm Mộ Như Nguyệt lui về phía sau vài bước.

"Thiên phú trung cấp! Cái nữ nhân quyến rũ Vô Trần sư huynh là thiên phú trung cấp!"

"Nàng mới 19 tuổi thôi mà đã là thiên phú trung cấp, quả thật có bản lĩnh để kiêu ngạo, đáng tiếc, Nhược Ảnh sư tỷ là thiên phú cao cấp, cũng không phải chỉ thua kém một chút."