Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 377: Nam nhân của ta, ai dám đoạt? (1)

Môi Lâm Nhược Ảnh run lên cầm cập, mấy lần muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng như bị bốc cháy, không cách nào phát ra tiếng.

Sư phụ, cứu ta!

Trong lòng nàng điên cuồng la lớn, ánh mắt tràn ngập ý cầu xin.

"Lâm Nhược Ảnh, ngươi muốn thoát khỏi thống khổ chỉ có một biện pháp", Tử Thiên Cảnh cười lạnh, gằn từng chữ một, "Đó chính là, chết! Ta sẽ không ngăn cản ngươi tự sát, nếu ngươi thật sự không chịu nổi, hoàn toàn có thể chết ngay bây giờ!"

Nói xong, thiếu niên xoay người đi ra ngoài.

Cỗ uy áp biến mất, Lâm Nhược Ảnh hoảng sợ nhìn nam nhân đang tiến gần về phía mình, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng.

Đại hán kia giống như ăn phải xuân dược, dung nhan xấu xí đỏ ửng, ánh mắt nóng bỏng khi nhìn thấy Lâm Nhược Ảnh trên giường, tựa như người bị khát lâu ngày tìm được một cốc nước, chạy vọt qua, bắt đầu không chút nào thương hoa tiếc ngọc tàn phá.

Xoạt!

Lâm Nhược Ảnh hít một ngụm khí lạnh, đau đớn kịch liệt làm khuôn mặt nàng cũng trở nên vặn vẹo.Tử Thiên Cảnh nói không sai, xuân dược sẽ làm ngươi vui thích, mà dục hỏa đan lại làm ngươi vô cùng đau đớn. Càng ghê tởm hơn chính là mùi vị trên người nam nhân này, làm dạ dày nàng sóng cuộn biển gầm, hận không thể phun hết toàn bộ thức ăn hôm nay ra.

Chẳng lẽ chỉ có chết mới là giải thoát?

Nhưng mà nàng lại không có dũng khí tự sát....

Lâm Nhược Ảnh cắn chặt môi, nhắm mắt lại không nhìn nam nhân đè trên người mình, tựa hồ như vậy có thể khiến nàng tưởng tượng trên người mình hiện giờ là nam nhân tôn quý cường đại kia....

Hôm sau.

Nắng sớm chiếu vào phòng khiến không gian tràn đầy ấm áp.

Mộ Như Nguyệt mở mắt, quay đầu nhìn nam nhân nằm bên cạnh mình, khẽ cười.

Không thể không nói, nam nhân này rất tuấn mỹ, đóa mạn đà la trên mặt càng làm hắn thêm tà mị, da thịt trắng nõn dưới ánh nắng tản ra ánh sáng trong suốt.

Một nam nhân tuấn mỹ đến trình độ này, làm nữ nhân có chút thẹn không sánh bằng.

Mộ Như Nguyệt từ từ nâng tay lên, ngón tay thon dài khẽ di chuyển trên dung nhan tinh xảo của hắn, khi đến đôi môi mỏng kia, ánh mắt nhìn nam nhân càng ôn nhu hơn, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thời điểm nàng muốn rút tay về, nam nhân bỗng nhiên mở to mắt, bắt lấy tay nàng, thuận thế đặt nàng dưới thân mình.

"Vô Trần, ngươi tỉnh?" Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, "Hiện tại ta vừa mệt vừa đau, ngươi còn chưa đủ? Đi xuống cho ta!"

Dạ Vô Trần cong môi cười: "Là ngươi vừa mới khiêu khích vi phu."

"Khiêu khích?" Mộ Như Nguyệt trợn to mắt, hung hăng trừng hắn một cái, tức giận nói: "Nếu như vậy được coi là khiêu khích, vậy ngươi cũng quá dễ bị khiêu khích đi."

"Vi phu chỉ dễ dàng bị nương tử khiêu khích thôi, bất quá hôm qua đúng là vi phu có hơi thiếu tiết chế làm nương tử quá vất vả, cho nên hiện tại vi phu tha cho ngươi trước."

Dạ Vô Trần rũ mắt nhìn thiếu nữ dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, cười tà mị: "Chúng ta rời giường trước, phỏng chừng hôm nay còn có chút phiền toái tìm đến cửa."

Mộ Như Nguyệt quay đầu đi, tránh thoát ánh mắt ôn nhu chăm chú của Dạ Vô Trần, bị hắn nhìn như vậy, tim nàng suýt nữa nhảy ra khỏi ngực.

"Vô Trần, dù hôm qua ngươi không xuất hiện, một mình ta cũng có thể giải quyết những người đó, nhưng mà..." Nàng hơi ngừng lại một chút, nở nụ cười, "Ngươi đã trở về...."