"Là nàng, nhất định là nàng!" Hôi Ưng run rẩy vươn tay ra, lão nhân đầu bạc giờ phút này lại khiến người ta đau lòng như thế, "Nàng đã trở lại, Bạch Trạch đại nhân nói đúng, nàng nhất định sẽ trở về."
Khi còn trẻ bọn họ đã từng đi theo nàng, một thế hệ kiêu hùng, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm già rồi, đã chết, chỉ có nàng vẫn trẻ tuổi như thế, vẫn giống như ngàn năm trước...
"Sư tổ, không chỉ có như vậy, trong tay nha đầu kia còn có đan đỉnh phượng hoàng, Tống Nhiên, ngươi nói cụ thể cho sư tổ nghe." Viện trưởng nhìn sang Tống Nhiên, phân phó.
"Vâng, viện trưởng."
Tống Nhiên đè nén nghi hoặc trong lòng, kể lại chi tiết chuyện xảy ra ngày ấy cho Hôi Ưng. Khi nghe Mạc Ly vọng tưởng phá hư đan đỉnh hãm hại Mộ Như Nguyệt, trong lòng hắn lửa giận dâng trào, mà khi nghe đến Mộ Như Nguyệt vì khảo thí mà lấy đan đỉnh phượng hoàng ra, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ sùng kính.
Năm đó, nữ nhân kia đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời họ, dù đã qua ngàn năm, vị trí của nàng trong lòng bọn họ vẫn không thay đổi...
Nàng là thần linh đối với bọn họ, cao cao tại thượng không thể khinh nhờn.
Cũng là người mà bọn họ muốn đi theo đời đời kiếp kiếp....
"Nàng đâu? Hiện giờ nàng ở đâu?" Hôi Ưng vội vàng ngẩng đầu lên, nôn nóng hỏi.
"Cái này... Nàng nói không muốn tới đây", viện trưởng cẩn thận liếc nhìn Hôi Ưng, "Không biết ta làm sai cái gì đắc tội nàng, bất quá sư tổ yên tâm, ta nhất định sẽ tranh thủ mang nàng tới đây."
Thấy sắc mặt Hôi Ưng trầm xuống, viện trưởng vội giơ tay lên cam đoan.
"Ân, ta muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng thì mới an tâm được", sắc mặt Hôi Ưng hòa hoãn, gật gật đầu, "Nhưng không thể dùng phương pháp cưỡng bách, hơn nữa phải chiếu cố nàng cho tốt, nếu nàng mất một cọng lông tơ nào, ta sẽ cho các ngươi chôn cùng!"
Viện trưởng rùng mình, cười làm lành: "Sư tổ yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt nàng."
"Được rồi, các ngươi lui ra đi", Hôi Ưng phất phất tay, vẻ mặt âm trầm nói: "Mạc Ly kia không cần lưu lại."Một câu nói của sư tổ đã quyết định vận mệnh Mạc Ly...
"Vâng, sư tổ", viện trưởng ôm quyền, sau đó quay đầu nhìn Tống Nhiên ngốc ngốc đứng một bên, "Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Chúng ta đi thôi."
Tống Nhiên hồi phục tinh thần, đi theo viện trưởng ra khỏi hang động.
Vừa bước ra khỏi hang động, Tống Nhiên do dự nửa ngày, cẩn thận mở miệng: "Viện trưởng đại nhân, vừa rồi các ngươi nói "nàng" là ai? Có phải là..."
Nguyệt Tôn?
Hai chữ này Tống Nhiên trước sau vẫn không thể nói ra miệng, trong lòng cũng không dám tin thiếu nữ đó là Nguyệt Tôn. Nhưng ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, còn ai có thể làm sư tổ lộ ra thần sắc như thế?
Viện trưởng hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Không nên hỏi chuyện này, cũng đừng hỏi gì nhiều, nhớ kỹ, ngươi phải quên hết chuyện hôm nay đi, có nghe không? Mặt khác, nghĩ giúp ta biện pháp làm nàng cam tâm tình nguyện tới sau núi."
Từ đầu tới cuối, viện trưởng đều không rõ nha đầu kia rốt cuộc uống lộn thuốc gì rồi, nói trở mặt liền trở mặt.
"Ha hả, viện trưởng yên tâm đi, vì đan thư nàng chẳng những nịnh nọt ngươi, còn bại lộ năng lực trước mặt ngươi, lại không ngờ ngươi không muốn đoạt lại đan thư, nhất thời có chút buồn bực thôi, cũng không phải tức giận ngươi, qua hai ngày thì tốt rồi, đến lúc đó viện trưởng lại nói chuyện này, nàng tất nhiên sẽ đồng ý."