"Nhược Ảnh sư tỷ đúng là ôn nhu."
"Đúng vậy, vừa rồi người ta vũ nhục nàng như vậy, nàng còn không ghi thù mà giúp đỡ, nếu những người này không biết cảm ơn mà còn làm bậy, quả thật là không bằng heo chó."
"Phỏng chừng cũng chỉ có sư tỷ mới xứng đôi với người kia."
"Người kia, ngươi nói ai?"
"Ngu ngốc, còn không phải Dạ Vô Trần sao?"
...
Tử Thiên Cảnh nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên lửa giận, hắn bỗng nhiên cười lạnh, trên mặt là vô tận lãnh ý.
"Lâm Nhược Ảnh, đúng là nữ nhân dối trá! Tên kia cũng không biết đi đâu rồi, còn chưa trở lại, ta liền bắt cóc tức phụ (vợ) hắn."
Nếu không phải vừa rồi mẫu thân đè tay hắn lại, hắn đã sớm cho nữ nhân kia một đấm.
"Vì sao không cho ta ra tay?" Trong lòng Viêm Tẫn nghẹn một cỗ lửa giận, "Nha đầu, nữ nhân kia rõ ràng không có ý tốt, ngoài mặt thì nói là giúp ngươi, lại ngầm ám chỉ quan hệ của nàng và Dạ Vô Trần, báo cho ngươi Dạ Vô Trần không phải của ngươi, đây không phải khiêu khích thì là gì? Ngươi nhịn được, bản tôn không nhịn nổi!"
Mộ Như Nguyệt liếc xéo hắn một cái: "Lâm Nhược Ảnh có làm cái gì sao?"
Viêm Tẫn cứng lại, căm hận nói: "Ta chính là nhìn nàng chướng mắt!"
"Viêm Tẫn, chờ Vô Trần trở về rồi nói sau."
"Nhưng mà không biết tên kia khi nào mới về, lần trước hắn trêu chọc đào hoa suýt chút nữa hại chết ngươi, lần này lại ra ngoài trêu chọc một đống nữ nhân, hắn còn chưa thấy đủ? Chờ hắn trở về, ta nhất định phải hủy dung hắn! Miễn cho hắn ra ngoài chọc phiền toái cho ngươi!"
"Vậy chờ đến khi ngươi đánh lại hắn rồi nói."
Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nói, nàng có cảm giác Dạ Vô Trần ở một nơi cách nàng không xa, không lâu nữa có thể gặp lại hắn....
Viêm Tẫn hừ lạnh một tiếng: "Mấy ngày nay ta tiến bộ không ít, nói không chừng lần sau có thể đánh lại hắn."
"Vậy thì chưa chắc." Mộ Như Nguyệt cười, không cho là đúng.Viêm Tẫn cứng đờ, đây rõ ràng là trần trụi khinh thường! Nhưng hắn lại không cách nào phản bác, nam nhân kia thật sự là tiến bộ quá nhanh đi...
"Nguyệt Nhi, ta có thể hỏi ngươi một câu không, Dạ Vô Trần là cái gì của ngươi." Diêu Vân Thanh chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt hơi mỉm cười, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường: "Phu quân của ta."
"Phu quân... Ách, phu quân của ngươi?" Diêu Vân Thanh ngây ngẩn cả người, đột nhiên bật cười, "Uy, Nguyệt Nhi, ngươi có cảm thấy tình cảnh vừa rồi thật khôi hài không? Sau khi nghe nói Dạ Vô Trần là phu quân ngươi, ta đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng tiểu tam chạy đến trước mặt chính thất khiêu khích, Lâm Nhược Ảnh kia rõ ràng là muốn làm tiểu tam, có chuyện cứ nói thẳng là được rồi, cần gì dối trá như vậy, nhìn thật chướng mắt."
Nếu không bày ra cái bộ dáng mình là nữ chủ nhân, có lẽ sẽ không bị người ta chán ghét như vậy.
"So với Tiêu Mẫn và Nam Cung Tử Phượng, Lâm Nhược Ảnh đó tốt hơn rất nhiều", Mộ Như Nguyệt nhớ đến hai nữ tử điên cuồng vì yêu kia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Từ đầu đến cuối, Tử Thiên Cảnh đều không nói chuyện, trầm mặc làm người ta cảm thấy có chút đáng sợ.
Hắn là người đã trải qua những chuyện đó, hắn biết rõ hơn ai hết sự ghen ghét của nữ nhân khủng bố cỡ nào, vì phụ thân, Tử Phượng không tiếc hại chết mọi người Tử gia, hại chết cha mẹ, hại hắn bị chặt đứt tay chân.