Mộ Như Nguyệt cảm nhận được áp bách ập đến, nhướng mày, lặng lẽ phóng tinh thần lực của mình ra.
Đột nhiên, đan dược sắp luyện thành trong đan đỉnh của Triệu Lâm không chịu khống chế đâm loạn khắp nơi, sắc mặt hắn đại biến, cuối cùng cũng không rảnh đi lo Mộ Như Nguyệt, vội vàng khống chế đan dược của mình.
Đáng tiếc, tinh thần lực của hắn làm sao có thể so được với Mộ Như Nguyệt yêu nghiệt?
Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, đan đỉnh trước mặt Triệu Lâm nổ tan thành vô số mảnh nhỏ....
"Không!" Hai mắt Triệu Lâm đỏ bừng, hét khàn cả giọng.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.....
Triệu Lâm tuyệt vọng, nếu khảo thí thất bại, Trung Châu học phủ nghiêm khắc như vậy, hắn nhất định sẽ bị trục xuất khỏi học phủ, nếu không thì bọn họ cũng không coi trọng khảo thì như thế....
Tống Nhiên liếc nhìn Triệu Lâm, cười ha ha nói: "Triệu Lâm, ngươi còn đan đỉnh không?"
Triệu Lâm mím môi, sắc mặt tái nhợt lắc đầu.
"Tống lão, là nàng..." Triệu Lâm giơ tay chỉ về phía Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Là nàng vừa rồi quấy rầy ta luyện chế đan dược mới khiến đan đỉnh của ta bị nổ."
"Phải không?" Tống Nhiên nhướng mày, cười như không cười nói, "Ai nhìn thấy?"
Triệu Lâm hơi chấn động, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tống Nhiên nói không sai!
Vừa rồi bọn họ bí mật giao đấu, làm sao có người nhìn thấy được? Hắn không ngờ nữ nhân này có tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, xem ra lần này hắn bị Triệu Khuynh Tuyết hại thảm!
Nghĩ đến hậu quả thất bại, trong lòng Triệu Lâm oán hận Triệu Khuynh Tuyết....
"Lui ra đi." Tống Nhiên phất phất tay, không kiên nhẫn nói.
Thời gian dần trôi qua, khảo thí cũng tới thời điểm kết thúc, tâm tình Diêu Vân Thanh khẩn trương lên, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Khi một chút nhang còn lại cháy hết, cuộc khảo thí cuối cùng cũng kết thúc trong sự chờ mong của mọi người...
"Khảo thí đã kết thúc", Tống Nhiên mỉm cười đứng dậy, "Các vị, nộp đan dược của các ngươi lên, ta sẽ tự mình bình phán."
Lời này vừa dứt, lập tức có người đem đan dược nộp cho Tống Nhiên.
Những đệ tử thông qua khảo thí đều là sắc mặt vui mừng, người thất bại thì vẻ mặt tuyệt vọng, đến lượt Mộ Như Nguyệt nộp đan dược lên, tâm tình mọi người phía dưới cũng thay đổi.
"Nàng nhất định sẽ thành công!"
Diêu Vân Thanh hít sâu một hơi, không nháy mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Một tiếng cười nhạo từ bên cạnh truyền sang: "Vậy thì chưa chắc."
"Ngươi nói cái gì?" Diêu Vân Thanh phẫn nộ quay đầu giơ nắm đấm với Triệu Khuynh Tuyết, "Ngươi nói một câu nữa, có tin bổn tiểu thư đánh ngươi không?"
"Ngươi..." Triệu Khuynh Tuyết biến sắc, nàng biết rõ mình không phải đối thủ của Diêu Vân Thanh, cố gắng nén giận, ngoài cười nhưng trong không cười, phun ra một câu: "Nàng có thông qua hay không thì phải xem xem, chỉ luyện chế xong đan dược cũng chẳng ích gì, còn phải có 60% nguyên tố hệ hỏa mới được."
"Ta tin tưởng Tiểu Nguyệt Nhi." Diêu Vân Thanh hất cằm nhìn xuống Triệu Khuynh Tuyết.
Triệu Khuynh Tuyết khinh miệt: "Vì sao?"
"Lý do rất đơn giản", Diêu Vân Thanh liếc trắng mắt, "Bởi vì chúng ta đều là đồng hương đến từ Trung Hoa."
Trung Hoa?
Triệu Khuynh Tuyết khẽ cau mày, ở Thánh cảnh có nơi này sao? Nàng chưa từng nghe nói đến, phỏng chừng là cái chỗ nông thôn nào đó, nghe nói tiểu thư Tiêu gia thất lạc từ nhỏ, chẳng lẽ là nơi đó?