Có lẽ vì được đối phương đồng ý, thiếu niên tươi cười thỏa mãn, ném cọng rơm xuống đất, ánh mắt si ngốc ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ.
Cô cô nói không sai, mẫu thân nhất định sẽ đến nơi này, bây giờ đã tìm được mẫu thân rồi, vậy cả đời sẽ không rời xa nàng nữa....
Cũng không biết cô cô rốt cuộc trọng sinh vào thân xác của ai, nếu nàng có thể gặp lại mẫu thân, nhất định sẽ rất vui vẻ, năm đó vì quan hệ của cô cô và mẫu thân quá tốt nên mỗi ngày đều thích dính lấy mẫu thân, khiến phụ thân ghen, thậm chí nhiều lần phái người ném cô cô ra xa vạn dặm....
Khuôn mặt thiếu niên tràn đầy ý cười.
"Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu, ta tên là Tử Thiên Cảnh."
"Tử? Ngươi họ Tử?" Mộ Như Nguyệt dừng chân, kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ, "Không có khả năng, sao có thể..."
Nàng không có kí ức kiếp trước nhưng thông qua miệng Nam Cung Tử Phượng cũng biết được không ít chuyện cũ.
Tử gia ở Trung Châu đã sớm diệt môn từ ngàn năm trước, chỉ có nhi tử của Nguyệt tôn và Tử Hoàng còn sống, nhưng nhi tử của họ đã bị Nam Cung Tử Phượng chặt đứt tay chân, còn bị nhốt ở một nơi, nàng đến Trung Châu chính là muốn tìm tung tích tiểu gia hỏa kia.Trải qua ngàn năm, con người sẽ già, nhưng mà, Nam Cung Tử Phượng nhốt hắn ở một nơi thời gian ngưng đọng, cũng có nghĩa, hiện giờ tiểu gia hỏa kia hẳn là mới năm tuổi thôi....
Ánh mắt thiếu niên lập lòe, cười nhạt nói: "Ngươi quen biết người Tử gia?"
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, thiếu niên này sao có thể là người Tử gia?
"Không quen biết."
Bất luận là Tử Hoàng hay Nguyệt Tôn đều chỉ là quá khứ mà thôi, hiện tại nàng là Mộ Như Nguyệt, một Mộ Như Nguyệt gánh vác trách nhiệm rất lớn...
"Phải không?" trong lòng Tử Thiên Cảnh hơi mất mát, quả nhiên nàng vẫn không nhớ gì, hắn không thể nói với nàng hắn là con trai nàng.
Nàng có tin hay không thì chưa nói, lỡ như khiến nàng sợ hãi, có lẽ sẽ không nhận hắn, vậy ngay cả cơ hội tới gần nàng cũng sẽ mất đi...
Diêu Vân Thanh thấy bộ dáng thiếu niên mất mát, ánh mắt đột nhiên đảo một vòng, nhìn qua ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết si ngốc nhìn Tử Thiên Cảnh, khóe môi nở nụ cười âm hiểm.
"Tử công tử, ngươi là một người xa lạ, tại sao lại muốn dây dưa Nguyệt Nhi nhà ta? Có phải ngươi có ý gì với nàng?"
"Có ý?" Tử Thiên Cảnh hơi sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc.
"Ta hỏi ngươi, vì sao lại dây dưa Nguyệt Nhi nhà ta?"
"Ta không có dây dưa nàng, ta chỉ.... chỉ thích nàng thôi." Tử Thiên Cảnh si ngốc nhìn dung nhan mình tưởng niệm nhiều năm, không nỡ dời mắt.
Trong mắt của thiếu niên tựa như chỉ có ảnh ngược của một mình Mộ Như Nguyệt.
Hắn thích nàng nhất, ngàn năm trước như thế, ngàn năm sau cũng vậy....
Diêu Vân Thanh rõ ràng nhìn thấy Triệu Khuynh Tuyết biến sắc, khẽ cong môi nói: "Tử công tử, ngươi mới gặp Nguyệt Nhi lần đầu tiên, không biết ngươi thích nàng tới mức nào?"
Tới mức nào?
Tử Thiên Cảnh bị hỏi ngốc, hắn đương nhiên thích nàng....
"Nàng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh ta, quan trọng hơn bất cứ kẻ nào! Nếu có ai dám tổn thương nàng, ta sẽ diệt cả tộc hắn, nếu có ai dám làm nàng rơi lệ, ta sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn!"
Diêu Vân Thanh chớp chớp mắt, nói nhỏ vào tai Mộ Như Nguyệt: "Lần đầu tiên gặp mặt đã lập lời thề son sắt, loại nam nhân này không đáng tin, ở Trung Hoa ta đã thấy nhiều rồi..."