Sắc mặt Phượng Tường tái nhợt, thân thể nhịn không được run cầm cập, còn chưa kịp nói lời cầu xin tha thứ đã thấy hỏa hồn nhẹ nhàng nâng tay lên, một ngọn lửa màu đỏ quét tới, nháy mắt Phượng Tường đã biến thành một đống tro tàn.
Cuồng phong thổi qua, tro cốt tung bay trong gió, phân tán khắp Phượng gia...
Lam Hinh ngây ngốc ở đó, mặt mũi trắng bệch như quỷ, môi khẽ run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía lão tổ tông...
"Ngươi nói cái gì?"
Trong Lam gia, Lam Nguyệt đứng bật dậy, ánh mắt màu lam trầm xuống, hung ác nham hiểm: "Ngươi nói nữ nhân kia là cường giả thiên phú? Còn được lão tổ tông Phượng gia che chở?"
Một cường giả thiên phú trẻ tuổi, nàng còn không trêu chọc nổi....
Nghĩ đến Phượng Kinh Thiên bảo hộ nàng, trong lòng Lam Nguyệt hơi đau lòng, không có gì làm nữ nhân đau đớn hơn việc chứng kiến nam nhân mình yêu bảo hộ một nữ nhân khác.
Phượng Kinh Thiên yêu nghiệt kia chính là số kiếp cả đời nàng.
"Không được, ta không thể ở lại Lam gia, Phượng Kinh Thiên tàn nhẫn như vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lam gia!" Lam Nguyệt ngẩng đầu quét mắt tên thị vệ vừa bẩm báo, cười nhạt, "Ta muốn rời khỏi Lam gia ngay lập tức, ngươi không được nói với bất kì ai, nghe rõ chưa?"
Thị vệ run lẩy bẩy, cung kính nói: "Vâng, đại tiểu thư!"
Bề ngoài Lam Nguyệt luôn biểu hiện ôn nhu như nước, thiện lương hiền hậu, nhưng mà chỉ có hắn mới hiểu được, sự ngoan độc cất giấu trong lòng đại tiểu thư....
Quả nhiên đúng như Lam Nguyệt dự đoán, sau khi giải quyết xong đám người của Phượng Tường, hắn lập tức đối phó Lam gia, lúc trước có Phượng Tường quản chế cho nên hắn không thể làm gì Lam gia, bây giờ Phượng Tường đã chết, hắn là gia chủ Phượng gia, dĩ nhiên có cái quyền này.
Chuyện Lam Hinh đi đối phó Mộ Như Nguyệt được mọi người Lam gia tán thành, Lam gia gia chủ cùng phu nhân còn bày mưu tính kế cho nàng, muốn dùng phương pháp cực kì tàn nhẫn giết Mộ Như Nguyệt.
Ai ngờ phế vật lại giải trừ phong ấn, đột phá thiên phú, sớm biết thực lực của nàng cường hãn như thế, Lam gia nhất định sẽ không cho phép Lam Hinh làm chuyện như vậy.
Nhưng mà, trên đời không có nếu, đã làm sai thì phải trả giá....
Gió nhè nhẹ thổi, lá liễu phiêu phiêu.
Trong hậu viện Phượng gia, Mộ Như Nguyệt lẳng lặng đứng dưới gốc cây liễu, ánh mắt ấm áp nhìn về phía xa xa trong không trung.
Nàng đã rời khỏi Thánh cảnh một thời gian rồi, cũng không biết Vô Trần giờ thế nào...
Hiện tại đã khôi phục thực lực, chuyện Lam gia cũng đã giải quyết xong, cũng là thời điểm nàng nên trở về Thánh cảnh, rồi sau đó tiến vào Trung Châu....
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, cũng không quay đầu lại, nàng nhàn nhạt nhìn không trung, không nóng không lạnh nói: "Phượng Kinh Thiên, phong ấn của ta đã giải, thực lực cũng đã khôi phục, nếu ta muốn rời đi, ngươi cũng không thể cản được ta."
Phượng Kinh Thiên dừng chân, hồng y tung bay quyến rũ động lòng người, hắn ngước mắt chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cười khổ nói: "Ta cũng không muốn ngăn cản ngươi, có lẽ chuyện đời này ta hối hận nhất chính là lúc trước đã phong ấn thực lực của ngươi, nếu không, ngươi cũng sẽ không bị những người đó vũ nhục."
Chuyện này, cũng trở thành chuyện mà hắn vĩnh viễn hối hận...
"Nữ nhân, rốt cuộc ta phải làm thế nào mới có thể đi vào lòng ngươi, ngoại trừ hắn, thật sự không có ai có thể vào mắt ngươi sao? Ta thừa nhận, mình quả thật không ưu tú bằng nam nhân kia, nhưng những chuyện hắn có thể làm vì ngươi, ta cũng có thể làm, cho dù phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ ngươi, vì sao ngươi không muốn cho ta một cơ hội? Cho dù chỉ là một cơ hội nho nhỏ...."