"Phượng gia?" Phượng Kinh Thiên cười âm lãnh, ánh mắt khinh miệt, "Đừng quên lúc trước nương ta chết thế nào, cũng đừng quên vì sao ta rời khỏi Phượng gia, ta chán ghét Lam Nguyệt, không chỉ vì nàng là thê tử ngươi chọn cho ta, chủ yếu là ta không chịu nổi tính cách dối trá của nàng, nếu không phải vì thiên phú của ta, Phượng Tường ngươi sẽ để mắt đến ta sao? Từ đầu đến cuối ta không hề muốn thân phận thiếu gia Phượng gia này."
Lời hắn nói như kim đâm vào lòng khiến thân thể Phượng Tường nhịn không được run lên.
Hắn nói không sai, quả thật phu nhân vì hắn mà chết, năm đó, nếu không phải hắn quá yếu đuối, không dám biện giải thay nàng câu nào, nàng cũng sẽ không chết thê thảm như thế, hắn càng vĩnh viễn không thể quên ánh mắt cuối cùng nàng nhìn hắn.Tuyệt vọng mà đau khổ...
Chính vì nguyên nhân này, Phượng Kinh Thiên mới không hề có lòng trung thành với Phượng gia, thậm chí là hận chết người cha này.
Trong lúc Phượng Tường còn chìm đắm trong hồi ức, thân thể Phượng Kinh Thiên chợt lóe biến mất trong phòng, rất nhanh, thân ảnh đỏ như lửa kia xuất hiện trong phòng Mộ Như Nguyệt.
Cảm nhận được hơi thở ập tới, Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: "Yêu nghiệt, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Ánh mắt Phượng Kinh Thiên ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, dung nhan tuấn mỹ hiện lên cảm xúc khiến người khác nhìn không hiểu.
"Ta phải rời khỏi Phượng gia một thời gian, mấy ngày ta không ở đây ngươi phải tự chú ý an toàn."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Nếu như ngươi thả ta đi, có lẽ ta sẽ càng an toàn hơn."
Lời nói của thiếu nữ như cái gai đâm vào tim hắn, hắn lại giống như không hề để ý mà nở nụ cười, rõ ràng là một nam nhân lại có thể cười đẹp như thế.
"Ngươi cầm lấy lệnh bài này, chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm, ta có thể nhanh chóng trở về, nữ nhân, hiểu không? Từ lúc ta còn rất nhỏ mẫu thân ta đã qua đời, mà nguyên nhân khiến nàng chết lại là người phụ thân yếu đuối của ta."
Phượng Kinh Thiên cười khổ, ánh mắt bi ai: "Chỉ vì nàng tu luyện một loại công pháp có thể làm người khác khởi tử hồi sinh, nhưng phải trả giá bằng tuổi thọ của mình, nàng vì cứu Phượng Tường mà vận dụng công pháp, đúng lúc chuyện thành công thì bị người khác thấy được, ngươi nọ không nhìn thấy nàng cứu được mạng Phượng Tường, chỉ nhìn thấy nàng mất đi hơn nửa tuổi thọ của mình mà biến thành một bà lão, vì vậy mà nói nàng là yêu ma chuyển thế."
Không cần Phượng Kinh Thiên kể tiếp, Mộ Như Nguyệt cũng có thể đoán được kết cục...
"Trưởng lão trong tộc nói nàng là yêu ma, cho nên phải trừng phạt bằng hỏa hình (thiêu sống), mà nam nhân kia được nàng cứu sống, lúc nhìn thấy nàng bị hỏa hình cũng không mở miệng biện giải cho nàng một câu, đơn giản là lúc đó hắn còn chưa phải là người thừa kế Phượng gia, lại có nhiều người muốn loại bỏ hắn, chính mình còn không lo được làm sao có thể lo lắng cho người khác? Cho dù người kia là thê tử hắn, vì cứu hắn mà từ bỏ hơn nửa tuổi thọ của mình khiến dung nhan già đi, rồi bị người ta ngộ nhận là yêu ma..."
Từ đầu đến cuối, Phượng Kinh Thiên đều không muốn gọi nam nhân kia một tiếng phụ thân.
"Ta nói nhiều như vậy không phải vì muốn ngươi đồng tình", Phượng Kinh Thiên ngước mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kiên định, "Đã từng, trước khi chết nàng đã nói với ta một câu, nếu có thể gặp được nữ nhân mình thích, vậy thì phải không màng tất cả để bảo hộ nàng, cho nên ta muốn ngươi tin tưởng ta, ta sẽ bảo hộ ngươi an toàn, sẽ không để ngươi chịu chút thương tổn nào."