Đến bây giờ nàng mới biết mình sai rồi, quá sai lầm....
Vì nữ nhân này, hắn không tiếc trở mặt với Lam gia, còn tát Lam Hinh một cái.
Lam Nguyệt gắt gao cắn môi, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt. Ánh mắt này thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí đôi mắt lam vẫn ôn nhu như nước, nhưng Mộ Như Nguyệt cảm nhận được địch ý cùng phẫn nộ trong đáy mắt nữ tử.
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, than nhẹ một tiếng, nàng hoàn toàn là bị Phượng Kinh Thiên liên lụy.
"Hinh Nhi, chúng ta đi", Lam Nguyệt xoay ngươi đi đến bên cạnh Lam Hinh, bước chân hơi dừng một chút, nói, "Kinh Thiên, ta sẽ không nói chuyện này với phụ thân, nhưng mà nếu ngươi nháo quá lớn, cho dù ta muốn giúp ngươi cũng không có cách nào giúp được..."
Dứt lời, nàng không quay đầu lại, một thân váy lam phiêu dật biến mất trong ánh nắng chiều.
Mộ Như Nguyệt nhìn theo hướng Lam Nguyệt rời đi, không biết suy nghĩ cái gì, trong lúc nàng trầm tư, bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Nữ nhân, thật xin lỗi..."
Nàng hơi run sợ một chút, nam nhân trước nay đều cao ngạo tự đại này cũng sẽ xin lỗi?
"Phượng Kinh Thiên, đây không phải điều ngươi muốn sao?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng.
"Không phải", trong lòng Phượng Kinh Thiên căng thẳng, vội vàng bắt lấy cánh tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt có chút hoảng hốt, "Ta không ngờ các nàng lại ở chỗ này, không phải ta cố ý để những người đó tới vũ nhục ngươi, nữ nhân, ta..."
Nói đến đây, hắn cũng không biết nên biện giải thế nào.
Nếu không phải hắn phong ấn thực lực của nàng, làm sao nàng có thể bị nhục nhã như vậy? Mà nếu không tại hắn, Lam Hinh cũng sẽ không tranh cãi với nàng...
"Thật xin lỗi, ta chỉ muốn giữ ngươi ở lại đây thôi, nếu để ngươi khôi phục thực lực, ngươi sẽ rời đi, nếu vậy, ta sẽ không còn cơ hội nào nữa."
"Thôi bỏ đi", Mộ Như Nguyệt phất tay, cười lạnh, "Không cần ngươi ta cũng sẽ tự giải trừ phong ấn này, Phượng Kinh Thiên, ngươi không thể giữ ta cả đời, chỉ cần có một chút cơ hội, ta sẽ rời khỏi nơi này, trở về bên hắn."
Tay Phượng Kinh Thiên căng thẳng nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, tựa như cảm nhận được thiếu nữ đau đớn, hắn mới vội vàng buông lỏng ra, khóe môi gợi lên nụ cười khổ.Mặc kệ hắn làm cái gì, nữ nhân này đều không tiếp nhận hắn.
Nhưng hắn lại không cam lòng từ bỏ như vậy...
"Nữ nhân, ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta đưa ngươi trở về đi, lần sau lại dẫn ngươi đi dạo." Phượng Kinh Thiên cười cười lấy lòng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, so với ở chung với nam nhân này, nàng muốn trở về tu luyện hơn...
Trở lại Phượng gia, Phượng Kinh Thiên đưa Mộ Như Nguyệt về phòng nàng, sau đó bị người Phượng gia chủ phái tới gọi đi. Khi thấy Phượng Kinh Thiên đi từ ngoài cửa vào, sắc mặt Phượng Tường trầm xuống.
"Kinh Thiên, ta nghe nói cách đây mấy ngày ngươi mang một nữ nhân bên ngoài về? Ngươi mang nữ nhân về cũng không sao, dù sao Phượng gia cũng không phải không nuôi nổi một nữ nhân, nhưng mà, ta lại nghe nói ngươi vì nữ nhân kia mà khi dễ Lam Nguyệt, còn đánh Lam Hinh? Chuyện này có phải ngươi nên cho vi phụ một lời giải thích?"
Phượng Kinh Thiên cười lạnh, nói: "Ta đánh nàng thì sao? Chỉ dựa vào việc nàng vũ nhục nữ nhân của ta, ta nên giết nàng! Hôm nay tha cho nàng một mạng cũng vì nể mặt Lam gia, nếu có lần sau, ta trực tiếp khiến nàng máu tươi đương trường!"