Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1237: Phủ quận chủ xảy ra chuyện (1)

Editor: Tường An

Sắc mặt Tiêu Vũ trắng bệch, lui về phía sau vài bước, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt.

Nam nhân vung tay lên, một đạo hắc quang đánh vào ngực Tiêu Vũ, hoàn toàn biến mất vào ngực nàng....

"Không!"

Con ngươi Tiêu Vũ trợn to, tuyệt vọng, sợ hãi thét lên, sau đó từ từ ngã xuống đất.

Dạ Vô Trần thu tay, đi ra khỏi phòng.

Thời điểm hắn vừa rời đi, oanh một tiếng, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, thiêu rụi căn phòng phía sau...

Phụt!

Dạ Vô Trần nhịn không được phun một ngụm máu tươi, dung nhan tuấn mỹ tái nhợt...

"Xem ra không thể thường xuyên vận dụng bí thuật này."

Dạ Vô Trần lau vết máu ở khóe miệng, cười nhạt: "Chẳng qua, cuối cùng có thể giải quyết xong những người này..."

Dứt lời, hắn hơi ngừng một chút, sau đó không quay đầu lại rời đi.

----------------

Nam Dương quận, phủ quận chủ.

Một đạo hơi thở cường đại từ ngoài cửa truyền đến làm hai huynh đệ họ Vương suýt nữa không thở nổi, bọn họ còn chưa kịp hồi phục tinh thần liền nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện trên không trung...

"Đây chính là phủ quận chủ? Xem ra cũng chẳng ra gì, không biết phủ quận chủ này đắc tội Ngư Nhi cô nương thế nào, làm cô nương muốn diệt toàn bộ phủ quận chủ!"

Sắc mặt hai huynh đệ họ Vương đại biến.

"Ngươi là ai?" Vương Hải siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn đám người trên không trung.

Nam nhân trung niên đứng giữa không trung, quanh thân lộ ra hơi thở cường đại, nhưng càng khiến người ta giật mình chính là lực lượng của nam nhân này.

"Ha hả." nam nhân cười khẽ, nói: "Là người tới giết các ngươi!"

Vừa dứt lời, khí thế cường đại, dời non lấp biển nhanh chóng khởi động, dưới cỗ uy áp này, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch...

"Mộ Như Nguyệt đâu? Kêu nàng lăn ra đây cho ta!"

Quận chủ?

Vương Hải sửng sốt, vội vàng nói: "Lão đại của chúng ta không có ở đây."

"Nàng ở đâu?" nam nhân trung niên nheo mắt, lạnh lùng hỏi.

"Không biết."

Xem ra những người này nhằm vào quận chủ, bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách thông báo cho nàng, để nàng chú ý an toàn...

Đáng tiếc, cách đây không lâu Hải Uy đã cùng sư phụ hắn rời khỏi Nam Dương quận, cho nên hiện giờ Nam Dương quận không có bất kì cao thủ nào tọa trấn...

"Hừ, các ngươi không chịu nói, ta cũng có thể hỏi thăm rõ ràng, còn bây giờ để các ngươi xuống địa ngục trước chờ nàng đi!"

Nam nhân trung niên cười lạnh, chậm rãi nâng tay ngưng tụ một trận cuồng phong nhằm về phía huynh đệ họ Vương.

"Vương Thụ, cẩn thận!" Vương Hải biến sắc, vội vàng la lớn.

Nhưng không còn kịp nữa rồi, cuồng phong đã tới trước mặt, trong mắt mọi người đều hiện lên tia tuyệt vọng...

Vương Hải ngây ngốc nhìn cuồng phong ập tới, khóe môi gợi lên nụ cười khổ, nhưng đúng lúc này, một âm thanh chấn động thiên địa bỗng vang lên...

Những hòn đá trên mặt đất bay lên, ngăn cản công kích của nam nhân kia.

Trong lúc hai huynh đệ họ Vương còn chưa biết phát sinh chuyện gì thì thấy Khổng Phàm lảo đảo chạy tới: "Vương Hải, Vương Thụ, trận pháp quận chú bố trí không che chắn được bao lâu, hai người các ngươi mau chạy đi."