Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1199: Thư mời của tôn giả áo xám (4)

Editor: Tường An

Trần Húc nhíu mày, nghĩ đến thần sắc bình tĩnh vững vàng của Mộ Như Nguyệt, trong lòng càng trầm xuống: "Nàng... căn bản không có sự xúc động mà tuổi trẻ nên có, cho nên ta mới nói nàng không bình thường!"

Nữ nhân kia quá mức bình tĩnh, bị người khác nhục nhã mà vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, nữ nhân như nàng là khó đối phó nhất...

"Có thể được ngươi khẳng định như vậy, Mộ Như Nguyệt kia quả thật lợi hại", Trần Nghị nhíu mày, sau đó giãn ra, "Mặc kệ thế nào, Phong Bắc bình nguyên chúng ta tự do đã quen, tuyệt đối không thể bị học viện tiếp quản! Lần tụ hội này là một cơ hội, đến lúc đó tam đại thế lực khác cũng sẽ xa lánh nàng, cộng thêm chửi bới nàng trước mặt Tôn giả áo xám, lúc đó nàng sẽ không thể tiếp tục ở lại Phong Bắc bình nguyên này nữa!"

"Thúc thúc, Phong Bắc bình nguyên này là của tứ đại gia tộc chúng ta chứ không phải một mình nàng... cho nên, ta sẽ không để nàng thực hiện được!" Trần Húc cười lạnh nói.

Không thể không nói, hắn quả thật rất bội phục Mộ Như Nguyệt, vì đầu óc bình tĩnh tỉnh táo của nàng mà sinh ra một chút mê luyến.

Nhưng đối với hắn mà nói, quan trọng nhất vẫn là quyền thế!

Nếu dám chặn đường hắn, hắn... tuyệt đối sẽ không khách khí mà san bằng!

"Thôi, thời gian không còn sớm, ngươi đi chuẩn bị một chút đi, sau đó phải đến tham gia yến hội, nhớ kỹ bất luận thế nào cũng phải làm Tôn giả áo xám đối với Trần gia lau mắt mà nhìn, chỉ có như vậy mới hạ thấp được các gia tộc khác."

"Vâng, thúc thúc." Trần Húc ôm quyền cáo từ, đi ra khỏi phòng...

Trong bóng tối, hắn xoay người định đi vào phòng mình.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, hắn vừa bước vào liền phát hiện có một cỗ hơi thở cường đại đánh tới.

Trong lòng Trần Húc kinh hãi, vội vàng quát: "Cái gì..."

Người....

Còn chưa nói ra lời thì đột nhiên im bặt.

Một nắm đấm nện vào mắt Trần Húc, hắn lui lại vài bước, phịch một tiếng, thân thể va mạnh vào tường.

Trần Húc không thấy rõ người nào tập kích hắn, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng tím lóe lên, vô số nắm đấm rơi vào người hắn, đau đến mức cả người run rẩy.

Hắn vừa muốn mở miệng kêu cứu thì đã bị cơn đau kế tiếp chặn họng.

Đột nhiên, một tấm chăn phủ lên người hắn, ánh mắt nam nhân hiện lên hàn quang, tay đấm chân đá liên tục vào người Trần Húc phía tấm chăn, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rên truyền ra...

Cho đến khi thanh âm kia ngày càng nhỏ, nam nhân mới dừng tay, một thân áo bào tím bay ra ngoài cửa, hơi thở lạnh lẽo cũng hoàn toàn biến mất...

Sỉ nhục!

Đối với Trần Húc mà nói, đây tuyệt đối là sỉ nhục!

Hắn bị người ta đánh cho một trận, cuối cùng ngay cả người đánh là ai cũng không biết!

"A a a!" nghĩ đến đây, Trần Húc kịch liệt rên lên: "Hỗn đản, nếu để ta biết ngươi là ai, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Dưới bầu trời đêm, nam nhân chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía căn phòng cách đó không xa, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo.

"Xem ra ta dùng sức vẫn chưa đủ mạnh, cho nên bây giờ hắn còn sức gầm rú, lần sau chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy..."

Nếu không phải băn khoăn Mộ Như Nguyệt còn có chuyện muốn làm, Trần Húc nhất định không sống được đến ngày mai.

Dạ Vô Trần thu hồi tầm mắt, xoay người biến mất trong bóng đêm tĩnh mịch...