Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1186: Gặp nạn (10)

Editor: Tường An

Có điều, hiện giờ quan trọng nhất là đón nàng trở về...

"Vô Trần công tử choáng váng rồi sao?" Vương Thụ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn đại ca mình.

Vương Hải thở dài: "Dọc đường đi chúng ta đều có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ, Vô Trần công tử đối với quận chủ tốt như vậy, nhất định rất khó tiếp nhận tin tức này, chờ hắn đến đó rồi sẽ rõ lời chúng ta nói, đáng tiếc một đôi thần tiên quyến lữ..."

-------------------

Trong ảo cảnh, Mộ Như Nguyệt giết xong ma thú trước mặt, toàn thân đã mệt sắp kiệt sức, nàng thở hổn hển mấy ngụm, nằm lăn ra đất.

Nhưng mà lại có ma thú chạy như điên tới, nàng muốn giơ kiếm lên, lại phát hiện sức lực cả người đều biến mất...

"Không tốt!"

Mộ Như Nguyệt biến sắc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đầu Hỏa lang nhào tới, há cái mồm to đầy máu muốn cắn ngay đầu nàng...

Oanh!

Bỗng nhiên, trong cơ thể Mộ Như Nguyệt bộc phát một cỗ lực lượng cường hãn, đẩy đầu Hỏa lang kia lui lại vài bước....

Cỗ lực lượng kia xoay quanh trên đỉnh đầu nàng, thật lâu không tiêu tan, thể lực của Mộ Như Nguyệt cũng dần khôi phục lại...

"Thần vương trung cấp, cuối cùng ta cũng đột phá thần vương trung cấp rồi!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui sướng.

Hơn nữa, trải qua khoảng thời gian chiến đấu không ngừng nghỉ, nàng cảm thấy tu vi của mình càng thêm củng cố, lực lượng dùng linh thạch để đột phá cũng trở nên vững chắc hơn...

"Đồ nhi, chúc mừng ngươi đã đột phá thần vương trung cấp."

Thân ảnh Hoa phu nhân như ẩn như hiện, tiếng nói truyền vào tai nàng, đúng lúc này ảo cảnh bỗng nhiên biến mắt, Mộ Như Nguyệt lại xuất hiện trong căn phòng kia...

Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Hoa phu nhân hiện tại, đáy lòng nàng bỗng run lên.

"Ngươi... sao ngươi lại biến thành như vậy?"

Thân thể nữ tử trước mắt dường như trở nên trong suốt, từ từ hóa thành những đốm sáng rồi biến mất...

"Thời gian của ta đã hết, kí ức thể cũng không duy trì được lâu lắm, có thể kiên trì đến bây giờ chỉ vì chờ một truyền nhân xuất hiện, đồ nhi, ta thật cảm tạ vận mệnh an bài cuối đời còn có thể gặp được ngươi."

"Sư phụ!" tim Mộ Như Nguyệt run lên, vội vàng nói: "Nhất định có biện pháp giúp người lưu lại, chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ có biện pháp..."

"Vô dụng thôi", Hoa phu nhân lắc lắc đầu, mỉm cười nói, "Linh hồn ta đã biến mất, làm sao có thể sống lại? Có điều, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện cuối cùng..."

Thanh âm Mộ Như Nguyệt run run: "Chuyện gì?"

"Ở đó có một quyển nhật kí của ta", Hoa phu nhân nhìn về phía cái bàn cách đó không xa, tươi cười ôn nhu nói, "Ngươi có thể giao quyển nhật kí này cho Tôn giả áo xám không? Sau khi hắn đọc nó sẽ hiểu rõ tất cả... ngoại trừ nhật kí còn có sách luyện trận pháp cơ bản, hi vọng sẽ có ích với ngươi..."

"Được." Mộ Như Nguyệt đè nén đáy lòng run rẩy, kiên định nói: "Nhật kí của ngươi, ta nhất định sẽ giao vào tay Tôn giả áo xám."

"Cảm ơn." Hoa phu nhân nở nụ cười thỏa mãn, "Có thể đi một chuyến đến thế giới này, ta cũng không hối hận, đồ nhi, nếu có duyên, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp lại nhau..."

Nói xong một câu cuối cùng, thân thể Hoa phu nhân hóa thành những đốm sáng, bay qua trước mặt Mộ Như Nguyệt, nàng cố gắng thế nào cũng không bắt được...

Nàng chậm rãi buông tay xuống, nhìn mấy quyển sách trên bàn.

Trong đó có một quyển thuật luyện trận pháp, một quyển ghi lại kinh nghiệm tu luyện cả đời nàng, còn một quyển sách tinh xảo nhất chính là nhật kí nàng muốn giao cho Tôn giả áo xám...