Chương 45: Cuộc chạy trốn mới
Triệu Sảng nhất định bảo Tiểu Trịnh ở lại phòng làm việc ấy với tôi, anh ra ngoài giải quyết một “việc khẩn”, khiến tôi phải cảnh giác ngay. Tại sao Tiểu Trịnh rất căng thẳng khi mới bước vào? Tại sao Triệu Sảng phải nói nhỏ với cậu ta rồi mới bước đi?
Tiểu Trịnh rất bộc trực xuề xòa, luôn tay đội mũ lên cởi mũ xuống, tóc tai bù xù, mặt lấm tấm rỗ, nhưng trông vẫn điển trai. Cậu ta hỏi tôi: “Đói không?”
Tôi nói: “Đúng là hơi đói. Anh có thể cho tôi chút gì đó không?”
Tiểu Trịnh cười, rồi lục khắp các tủ trong phòng. “Đây không phải nhà ăn thì làm gì có gì? Bánh quy hoặc mỳ ăn liền...” Dù tìm đồ ăn thì cậu ta vẫn cứ ở trong này lục lọi, chứ không như Triệu Sảng lúc nãy ra ngoài lấy cho tôi chai nước khoáng. Chứng tỏ tôi đã đoán đúng: Tiểu Trịnh ngồi với tôi chỉ nhằm giám sát tôi.
Tôi nói: “Thế cũng quá tốt rồi! Tôi mấy hôm nay đói meo.”
Tiểu Trịnh nói: “Không phải tôi chế nhạo gì cô, nếu cô trang điểm vào thì chắc chắn là người đẹp số một, nhưng sao trông cô lem nhem quá thể, cái áo bông cô mặc còn thảm hại hơn cả áo của bà ngoại tôi. “Tôi đã nói là vừa đi chặng đường xa.” Tôi thấy Tiểu Trịnh cũng đáng mến. “Tôi vừa báo cáo với “lão Triệu” rồi, anh có cần tôi nói lại một lượt không?”
“Không cần, không cần. Lúc khác chúng tôi trực ban rỗi rãi sẽ nghe anh ấy kể. Nghe kể lại thường thú vị hơn cả nghe trực tiếp, vì có thể thêm dấm thêm ớt!” Cậu ta đưa tôi bánh quy. “Ăn tạm đi! Chờ khách đi rồi tôi sẽ ra nấu cho cô đủ món Mãn[1], Hán.”
[1] Mãn: chỉ dân tộc Mãn. Miền đông bắc Trung Quốc vốn là nước Thanh của dân tộc Mãn thời cổ; sau này họ đánh chiếm trọn vẹn Trung Quốc lập nên triều đình Mãn Thanh cai trị gần 300 năm, đến trước cách mạng Tân Hợi 1911.
“Có khách à?” Tôi cảnh giác. “Thì ra sếp của anh ra tiếp khách, sao lại nói là đi xử lý việc khẩn?”
Tiểu Trịnh nghĩ ngợi, chắc để lựa lời. “Đúng là việc gấp, mỗi lần có các đồng nghiệp đến phối hợp điều tra các vụ việc, đều phải tiếp đón nghiêm túc.”
“Thế à?” Tôi tạm yên tâm. “Thì ra là đã có thêm công an đến.” Nhưng không hiểu tại sao Tiểu Trịnh cứ chớp chớp mắt, vẻ bất an. Cậu ta đang che giấu điều gì?
Tôi làm như thuận miệng hỏi: “Cảnh sát như anh có được mang súng không? Tôi hay tò mò về công tác của các anh. Xem ti-vi thường thấy cảnh sát giao đấu với thổ phi, đánh đấm rất hay.”
Tiểu Trịnh thấy vui: “Hay gì chứ? Cảnh sát khu vực như tôi không được mang súng, trừ phi được huy động phối hợp với cảnh sát hình sự làm các vụ án lớn, chứ bình thường thì không. Ở đây có vài khẩu súng đều bị khóa rất kỹ. Việc hằng ngày chỉ là giải quyết các vụ cãi cọ tranh chấp vớ vẩn hoặc trộm cắp lặt vặt, mang súng làm gì?”
Tôi nói: “Nhưng nếu đi xa thì sao? Ví dụ như mấy người vừa đến đây...”
“Cũng còn tùy cấp bậc, bọn tôi đi xa làm việc, nếu không phải vụ đâm chém hoặc trấn áp xã hội đen thì nói chung cũng không mang súng. Mấy người vừa đến cấp bậc cũng khác nhau, đều từ trên Sở về đây, lại ở Tổ trọng án, nên phải mang súng.” Tiểu Trịnh nói.
“Trên Sở? Tổ trọng án?” Tôi cố nén không để lộ vẻ kinh ngạc, chỉ tỏ ra tò mò. “Sở thành phố nào?”
“Giang Kinh.” Vừa nói xong, Tiểu Trịnh có vẻ rất không tự nhiên, cậu ta nhận ra mình đã lỡ lời.
Nhưng tôi chỉ cười: “Hay quá, tôi là dân Giang Kinh, và còn quen vài người ở Sở Công an nữa. Tôi ra một lát được chứ?”
“Không, không cần!” Cậu ta giang hai tay như cầu thủ bóng rổ phòng ngự. “Có lão Triệu ở đó tiếp là được rồi. Cô cứ nghỉ ngơi, ăn qua loa một chút, bác sĩ sắp đến ngay thôi.”
Tôi ngồi xuống bắt đầu ăn bánh quy, và mời Tiểu Trịnh: “Ta cùng ăn đi!” Rồi chỉ vào cốc trà mà Triệu Sảng pha cho tôi. “Hoặc ít ra anh uống trà vậy, tôi chưa đụng đến đâu. Vì tôi không thích trà.”
Tiểu Trịnh thấy nhẹ nhõm, cười đã tự nhiên hơn, cầm chiếc bánh quy lên: “Vừa nãy làm chân chạy, tôi đang khát thật!” Rồi cậu ta uống ừng ực.
Chừng hai phút sau, người Tiểu Trịnh bỗng mềm oặt chực ngã, há mồm, sùi bọt mép, mắt lờ đờ, hai mí xếch lên. Tôi đỡ anh ta đặt xuống sàn.
Trong túi áo tôi có lọ thuốc mê cực mạnh Sevoflurane tức thuốc Travenol, vốn là thuốc tiêm, tôi lấy được từ hành lý của Lê Vận Chi. Tôi đoán rằng cô ta lừa La Lập Phàm lên gác tâm sự... lúc ôm ấp, cô ta tiêm nó vào mạch máu hoặc sống lưng Lập Phàm, sau đó thắt cổ chết rồi treo lên. Tôi giữ lấy lọ thuốc này để làm chứng cứ, không ngờ gặp tình huống khẩn cấp, tôi cần sinh tồn, nên đã đổ một ít vào cốc trà; vì tôi nhận ra Tiểu Trịnh đang canh gác tôi; sắc mặt của Triệu Sảng cũng cho thấy mấy người kia đến, có lẽ bất lợi cho tôi.
Tin Cậy, danh từ này đã bị xóa khỏi từ điển phiên bản núi tuyết của tôi rồi.
Tôi khẽ nói “xin lỗi” với Tiểu Trịnh nằm bất động dưới sàn, nhẹ tay mở cửa, rồi lặng lẽ đi qua hành lang.
Từ trong gian phòng có gắn biển “Phòng hộ tịch”, vọng ra giọng nói của Triệu Sảng: “Vân tay và vết máu ở hiện trường là của Na Lan à?”
Vân tay, mẫu máu nào? Hiện trường nào?
“Có cả video giám sát của tiểu khu nữa!” Giọng một người lạ. “Pháp y tính toán ra rằng La Lập Phàm bị giết trong khoảng thời gian đó.”
Tiểu khu? La Lập Phàm bị giết ở tiểu khu? Anh ta bị giết ở gian gác trong ngôi nhà gỗ và không có video nào cả!
Triệu Sảng nói: “Không sao hiểu nổi tại sao cô ta lại làm như thế? Cô ta không phải học trò của đội trưởng Ba hay sao?”
Sau đó là giọng nam giới kia: “Học trò thì chưa nhưng có thể nói Na Lan là bạn vong niên với tôi, cũng là trợ thủ tốt của tôi trong công tác. Cô ta rất thông minh, chín chắn, nhưng về tình cảm thì gặp nhiều trắc trở...”
Lúc này tôi đã biết mình phải làm gì.