Chương 43: Trở về dương thế
Trong đồn công an thị trấn Hổ Cương, vẻ kinh ngạc đã nhiều lần hiện trên khuôn mặt sĩ quan cảnh sát Triệu Sảng, khi tôi nói mình đã đi ít nhất bảy tám tiếng đồng hồ để đến được thị trấn Hổ Cương, anh lại ngạc nhiên một lần nữa.
Khi tôi kể hết mọi tình tiết thì cuốn sổ biên bản cùa anh cũng chi chít dày đặc chữ.
“Cô uống nước đi!” Anh lại nhắc tôi lần nữa.
Tôi bưng cốc trà đưa lên môi, do dự.
Triệu Sảng bỗng hỉểu ra: “Tôi biết, cô đi gặp ngần ấy chuyện nên có e ngại là phải.”
Tôi nghĩ, không kể các vết sưng tấy hoặc áo quần tôi rách bươm, chắc chắn ánh mắt tôi đang đầy vẻ bất an và cảnh giác, tôi chẳng khác gì con hươu nhỏ bị thương. Triệu Sảng đứng dậy, bước đi, rồi quay lại với chai nước khoáng trong tay, đặt trước mặt tôi. Tôi vặn nút, nút vẫn đang niêm phong.
Tôi uống một hơi hết già nửa chai.
“Anh là một cảnh sát có triển vọng.” Tôi nói, rồi đặt chai nước xuống bàn.
Triệu Sảng hơi ngạc nhiên, hẳn là vì đang lúc này mà tôi lại nói ra cái câu kẻ cả, chẳng đâu vào đâu. “Cảm ơn cô quá khen. Tôi chỉ im lặng chẳng nói một câu, sao cô lại nhìn ra tiền đồ của tôi được?”
Tôi nói: “Anh chẳng nói một câu, chứng tỏ anh có bản lĩnh nén mình! Anh và Cốc Y Dương là bạn học phổ thông, tôi nhiều lần nhắc đến anh ấy mà anh không hề tỏ thái độ gì.”
Triệu Sảng hơi đỏ mặt: “Công an chúng tôi luôn rất chú ý nên hoặc không nên nói gì, thực ra cũng hơi giống những người làm về Tâm lý học như cô. Thì ra Cốc Y Dương đã tiết lộ về tôi từ lâu.”
Tôi hơi bực mình: “Đúng là anh ấy có nói. Hôm trước, ở Khu nghỉ dưỡng, lúc anh ấy chạy ra đánh lạc hướng bọn xấu đang áp đến để tôi và Giản Tự Viễn chạy thoát về phía sau núi; anh ấy nói rằng ra khỏi núi rồi thì đến thị trấn Hổ Cương, anh Triệu Sảng đội phó Đội hình sự Công an thị trấn là bạn cùng trường trung học, học trên anh ấy hai lớp nhưng rất quen nhau.”
Triệu Sảng nhận ra nỗi bi thương của tôi, anh khẽ thở dài: “Cô đừng buồn. Có nhiều sự việc, lúc này kết luận thì e quá sớm, tôi hy vọng Cốc Y Dương sẽ xuất hiện trở lại. Chúng tôi sẽ gắng liên lạc với Giang Kinh. Tôi tin rằng đội cứu viện của công an huyện đã xuất phát, không lâu nữa sẽ đến thị trấn chúng tôi. Đa số công an thị trấn sẽ tham gia cứu viện, sẽ có cả điện thoại vệ tinh...”
Lúc này anh cảnh sát trực ban tên là Tiểu Trịnh[1] đẩy cửa bước vào: “Đội trưởng Triệu...” Vẻ mặt anh ta rất căng thẳng.
[1] Người Trung Quốc lớn tuổi hay gọi người ít tuổi hơn là “tiểu + họ”; ngược lại người ít tuổi hơn thường gọi người nhiều tuổi hơn là “lão + họ”, ví dụ “tiểu Trịnh”, “lão Triệu”, tương đương cách gọi “chú (cậu) Trịnh” và “anh Triệu” trong tiếng Việt.
Triệu Sảng bảo tôi: “Cô chờ một lát nhé!” Rồi anh bước ra ngoài, khép cửa lại, đứng ngoài đó nói với chú Trịnh mấy câu. Sau đó quay vào nói với tôi: “Tôi phải giải quyết một việc đột xuất, Tiểu Trịnh sẽ tiếp cô. Vừa rồi cậu ấy mới tìm thấy bác sĩ Củng, anh ấy đang chuẩn bị các dụng cụ và thuốc men, chắc sắp đến đây ngay. Cô cứ chịu khó nghỉ ngơi đi!”
Tôi nói: “Tiểu Trịnh cứ ra làm việc đi, mình tôi ngồi đây không sao đâu.”
Tiểu Trịnh mỉm cười: “Thời tiết này thì làm được việc gì? Chúng ta trò chuyện cho đỡ buồn.” Không hiểu sao tôi thấy nụ cười của anh ta hơi gượng gạo.
Triệu Sảng nói: “Cậu đừng nói thế! Phải để Na Lan nghỉ ngơi cho tốt. Cậu làm lính cần vụ, cô ấy đói hay khát thì cậu phục vụ! Cô ấy là bạn gái của anh bạn chí thân của tôi. Cậu phải chăm sóc thật chu đáo.” Anh tiện tay khép cửa lại.