Chương 37: Ma trên tuyết
Ngôi nhà gỗ nhỏ của chúng tôi đang chứa hai cái xác đáng sợ và vô số bí mật. Tuy nhiên, nằm giữa mênh mông tuyết và rừng thông, trông nó vẫn trang nhã tĩnh mịch như một bức tranh đẹp về thế giới cổ tích in trên lịch hoặc các tấm thiệp. Người tôi lấm tấm mồ hôi lạnh, chắc là kết quả sau chặng đường nhọc nhằn và những nỗi sợ hãi bất tận.
“Liệu có phải những kẻ muốn giết ta đang ngồi trong nhà chờ ta lớ ngớ không chút cảnh giác bước vào, rồi tóm gọn không?” Tôi hỏi các bạn đồng hành, tinh thần và thể xác cũng đang tơi tả như tôi.
Giản Tự Viễn chớp ngay thời cơ: “Cho nên hoàn toàn không nên trở về đó!”
Cốc Y Dương dúi anh ta một cái: “Lúc này đừng lắm lời vô ích nữa.” Anh đi lên mấy bước, ngoảnh lại nói với chúng tôi: “Mọi người hãy nấp sau cây, tôi lên trước xem sao. Nếu có chuyện gì thì lập tức quay đầu ngay.”
Tôi nói: “Em cùng đi với anh, có thêm người sẽ dễ tiếp ứng cho nhau.”
Cốc Y Dương mỉm cười: “Em ít ra vẫn còn quan tâm đến anh.”
Tôi chưa kịp nghĩ để trả lời thì Giản Tự Viễn đã chép miệng nói: “Lúc này tán tỉnh đong đưa thì không phải là lắm lời vô ích chứ gì?”
Cốc Y Dương phớt lờ, anh chỉ nhìn tôi, đôi mắt nhỏ dài của anh chứa chan đầm ấm. Anh nói: “Chúng ta phải giảm rủi ro xuống mức thấp nhất, cho nên chỉ mình tôi đi, nếu có chuyện gì thì mọi người gắng tự lo liệu.” Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã lướt đi về phía ngôi nhà gỗ.
Trước mặt ngôi nhà cũng là tuyết trắng mịn màng, có nghĩa là trong thời gian ngắn vừa rồi không có ai đi lại trước cửa. Cốc Y Dương chao người trượt đến trước bậc thêm thì dừng lại, tháo ván trượt ra, bước lên bậc thang gỗ.
Anh lên từng bậc, rất chậm, mỗi bước phải mất ít nhất ba giây, hình như anh cảm nhận ra mối nguy hiểm đang rình rập trong đó. Anh cúi nhìn mặt đất trước cửa, tôi biết anh đã nhìn thấy gì. Máu. Trương Cầm bị bọn linh miêu cắn, máu phun thành tia ra ngoài cửa. Anh đẩy cửa, cửa mở. Thì ra chỉ khép hờ, không khóa.
Còn dấu hiệu nào xấu hơn thế không?
Tôi gọi: “Quay ra đi!”
Nhưng đã muộn, Cốc Y Dương đã đẩy cửa bước vào.
Anh đã vào ba phút. Ba phút dài vô tận.
Hân Nghi bất giác bám chặt cánh tay tôi, giọng run run: “Sao vào lâu thế vẫn chưa ra? Chắc anh ấy không gặp chuyện gì chứ?”
Tôi vừa định nói “tôi sẽ vào xem sao” thì cửa bỗng mở toang, Cốc Y Dương nhào ra, đổ vật xuống bậc thềm, anh cố gượng đứng dậy, bỏ cả ván trượt tuyết, loạng choạng bước về phía chúng tôi. Tôi chạy lên đón thì bị Hân Nghi và Giản Tự Viễn kéo lại.
Vì Cốc Y Dương đang hươ tay làm hiệu “đừng”. Anh chạy lên vài bước thì bị lún xuống tuyết ngập đến thắt lưng, khó mà cất bước được nữa. Anh gọi to: “Đừng! Đừng lại gần! Đừng vào!”
Tôi gạt Hân Nghi và Giản Tự Viễn ra, trượt về phía Cốc Y Dương, gọi: “Tại sao?”
“Cô ấy đang trong đó! Thành Lộ! Thành Lộ đang trong đó! Nguy hiểm!”
Thành Lộ?
Một tiếng thét vang lên phía sau tôi, tôi kinh hãi ngoảnh lại. Hân Nghi.
Hân Nghi bỗng quay phắt lại trượt xuống dốc.
“Hân Nghi!” Tôi gọi, rồi trượt đuổi theo. Giản Tự Viễn hiểu ra ngay, anh nhún nhún người rồi cũng bám theo. Nhưng Hân Nghi là “Phi Tuyết”, chúng tôi chỉ còn cách đứng nhìn bóng cô nhanh chóng nhỏ dần.
Có tiếng gió và tiếng trượt tuyết vù vù. Cốc Y Dương. Chẳng rõ anh đã đi ván trượt từ lúc nào, lướt đến bên chúng tôi. Trượt tuyết, chỉ có Cốc Y Dương mới có thể đuổi kịp Hân Nghi.
Chẳng mấy chốc bóng anh và Hân Nghi cùng mất hút trong mênh mông tuyết trắng.
Vết trượt của họ vẫn còn đây, tôi và Giản Tự Viễn dù chậm chạp thì cũng không bị bỏ lại, mất phương hướng. Chúng tôi trượt một lúc thì nhìn thấy Cốc Y Dương đang đứng bất động như pho tượng, mắt nhìn phía trước, lưng quay về phía chúng tôi.
Tôi dấn nhanh mấy bước đến bên cạnh anh, rồi cũng nhìn ra xa, hít thở thật sâu.
Bên cạnh cây thông to cách chúng tôi khoảng ba chục mét, Hân Nghi đang vung tấm ván trượt tuyết tới tấp phạt vào tuyết, miệng không ngớt rít lên chói tai, hình như đang thét gào cho đã, và lại giống như đang xua đuổi nỗi sợ hãi.
“Ối trời!” Giản Tự Viễn thở than.
Mục Hân Nghi gạt tuyết, một cái bọc lớn dần hiện ra.
Nhìn kỹ, đó là tấm vải bạt trùm xe. Cô gắng sức lật nó lên. Một chiếc xe đi trên tuyết!
“Thần kỳ tuyệt diệu!” Giản Tự Viễn trầm trồ.
“Có gì mà thần kỳ?” Tôi nói. “Hân Nghi vẫn giữ chìa khóa chiếc xe đi tuyết này, tôi đoán, cô ấy đã khéo trổ mánh “hút hồn” anh chàng nhân viên dạy cô ấy lái xe tuyết đưa cô ấy chiếc chìa khóa sơ-cua. Đây là một phần trong kế hoạch của cô ấy.”
Giản Tự Viễn ngẩn người: “Kế hoạch? Kế hoạch gì?”
Tôi không trả lời. Vì đôi mắt tôi đã nhòa lệ, vì nỗi bi ai bỗng trào lên khiến tôi nghẹn cổ. Tôi biết mình đã đoán đúng, nhưng không hề cảm thấy tự hào. Trái lại, nỗi đau vô hạn lại đến với tôi.
Cốc Y Dương nói nhỏ, trả lời Giản Tự VIễn: “Kế hoạch giết người, kế hoạch của Mục Hân Nghi, kế hoạch giết Thành Lộ!” Sự phẫn nộ bị kìm nén nằm trong giọng nói của anh.
Rất nhiều người không phải chuyên ngành tâm lý cũng biết, sự phẫn nộ bị kìm nén, khi bùng nổ thì hậu quả sẽ càng ghê gớm.
Quả nhiên Cốc Y Dương bước lên phía trước. Tôi kéo anh lại. “Cô ta đã như con thú bị vây khốn, mình nên giữ khoảng cách. Cô ta không thể chạy thoát đi đâu được!”
Một nửa chiếc xe vẫn chìm trong tuyết, Mục Hân Nghi không chờ được nữa, nhảy lên chỗ ngồi lái. Cô ta thò tay vào cái ví nhỏ ở thắt lưng lấy chìa khóa ra, nhưng không thể nhét vào ổ cắm khởi động xe. Loay hoay giở đi giở lại cái khóa, vẫn không ăn thua, cô ta giở nó lên, ngây nhìn.
“Cô đang tìm cái này phải không?” Trong tay tôi cũng có một chiếc chìa khóa.
Mục Hân Nghi nhìn tôi, đôi mắt đẹp nhưng đầy sợ hãi.
Tôi lớn tiếng: “Cô không nhận ra chiếc chìa khóa tay cô đang cầm à? Tuy không phải chìa khóa xe đi tuyết nhưng chắc cô vẫn có thể nhận ra nó đúng không?”
Cô ta nhìn thật kỹ logo ở đuôi của chiếc chìa khóa. Tôi biết logo “tam phân thiên hạ” ấy là của hãng Mercedes. Cô ta lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, nhưng hình như là “Lập Phàm… Lập Phàm…”
Tôi nói: “Đúng, tay cô đang cầm chiếc chìa khóa xe Mercedes của La Lập Phàm lái đến. Cô đã ngồi xe đó rồi đúng không, Hân Nghi? Cô thậm chí đã mơ tưởng sớm muộn gì nó cũng thuộc về cô! Khi kiểm tra xác Lập Phàm tôi đã lấy cái chìa khóa xe, nghĩ rằng nên thu thập di vật của anh ấy; về sau tôi lấy cái chìa khóa xe đi tuyết khỏi ví của cô, sợ cô sinh nghi, tôi bèn đặt cái chìa khóa ô-tô của Lập Phàm vào. Chắc rằng mấy ngày qua cô thỉnh thoảng vẫn thò tay vào túi sờ chứ không lấy ra xem vì sợ chúng tôi để ý; cô yên tâm rằng chìa khóa xe đi tuyết vẫn còn. Cô không thể ngờ tôi đã đánh tráo; thực ra cô luôn sờ vào chiếc chìa khóa ô-tô Mercedes của Lập Phàm chứ không phải chìa khóa xe đi tuyết!”
Hân Nghi nhìn lại tôi, khuôn mặt vặn vẹo méo xệch: “Cô là đồ đê tiện!”
Tôi trào nước mắt, nó lập tức đóng băng khiến mắt tôi buốt đau. Tôi gạt nước mắt bước lên mấy bước, giọng nghiêm khắc: “Nói đi, cô giấu xác Thành Lộ ở đâu?”
Cô ta rít lên: “Nói láo! Không có chuyện đó. Xác cô ta mất từ lâu rồi, không còn trong hầm nữa! Cô ta đã ra ma rồi! Cô ta giết La Lập Phàm và sẽ giết cả tôi lẫn các người nữa! Các người sẽ chết hết!”
Giản Tự Viễn nói: “Hân Nghi hình như có phần suy sụp. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu…”
Giọng tôi run run: “Đúng là ngươi… đã giết chị ấy, rồi dùng xe đi tuyết này chở xác đến ngôi nhà gỗ chứa đồ, giấu ở dưới hầm…” Tôi đã hiểu ra tại sao Mục Hân Nghi lại sợ cái hầm ấy, vì cô ta biết xác Thành Lộ ở dưới đó. Nhưng lại không thấy xác đâu cả!?
Xác Thành Lộ đâu rồi?
“Nói đi, cô đã giết Thành Lộ như thế nào? La Lập Phàm là trợ thủ cho cô, các người đã sớm lên kế hoạch, đúng không?” Tôi quát.
Mục Hân Nghi bỗng cười vang, cứ như là tôi đã nói đùa kinh khủng. “La Lập Phàm là thằng đụt nhất trên đời, thế mà tôi lại yêu hắn chết mê chết mệt! Hắn đâu có gan làm trợ thủ, hắn chỉ háu gái thôi. Hắn có cả đàn gái gú bám theo, kể cả cô hắn cũng không tha đúng không? Nhưng hắn không dám giết người, cho nên lúc tôi ra tay thì hắn đang ngủ trong phòng. Hắn cũng nhạy cảm thì phải, khi tôi chuẩn bị ra tay thì hắn bị Thành Lộ lùa ra khỏi phòng. Vì không muốn hắn nghe thấy tiếng động nên tôi đẩy xác Thành Lộ ra cửa sổ, rồi lôi đến bên xe đi tuyết; toàn bộ quá trình hắn không hề hay biết. Còn định hỏi gì nữa không, đồ đê tiện ngộ nhận thông minh kia? Đồ khốn chuyên giả vờ diễn kịch lừa ta khiến ta quá mệt mỏi!”
Tôi nói: “Tôi không định lừa bất cứ ai, tôi chỉ muốn tìm ra sự thật, muốn biết kẻ nào giết Thành Lộ. Thực ra tôi rất thương hại cô, cô đã mù quáng si mê La Lập Phàm, nghĩ rằng mình là bồ nhí thứ thiệt, giết Thành Lộ thì cô sẽ danh chính ngôn thuận độc chiếm mọi thứ thuộc về chị ấy, nhưng không ngờ khi cô đang tàn bạo giết người thì anh ta lại hú hý với một giai nhân khác.”
Nét cười điên rồ trên mặt Mục Hân Nghi bỗng đóng băng: “Lại dối trá lừa nhau!”
Tôi cười nhạt: “Tôi không cần thiết phải lừa cô làm gì nữa. Cô cho rằng La Lập Phàm bị Thành Lộ tống cổ ra khỏi phòng thật ư? Ngây thơ quá! Chính anh ta đã chủ động “bị tống ra” ngoài, mục đích là để lên gường một người khác!”
Rốt cuộc cô ta đã hiểu ra: “Cô… nói bừa! Lẽ nào anh ta… và Lê Vận Chi…”
Giản Tự Viễn “chà chà” rồi nói: “Em Na Lan có sức tưởng tượng phong phú thật!”
Tôi nói: “Không phải tôi, mà là bọn người kia có sức tưởng tượng quá phong phú, quá dư thừa hoóc-môn! Các anh không thấy tại sao lại khéo đến thế ư: khi Lê Vận Chi đòi ở phòng riêng thì La Lập Phàm bị tống cổ ra ngoài phòng Thành Lộ! Nay chúng ta đã hiểu ra, hồi trước Lê Vận Chi đi Bắc Kinh tìm việc làm, đã gặp vợ chồng Thành Lộ; và chắc chắn khi đó cô ta và La Lập Phàm đã dan díu với nhau. Có thể các anh muốn hỏi tại sao tôi lại biết được? Chắc ai cũng còn nhớ: Mục Hân Nghi và Giản Tự Viễn đều trông thấy tôi mộng du, thậm chí đi lên gian gác đó?”
Giản Tự Viễn nói: “Điều này thì tuyệt đối chính xác!”
Tôi nói: “Tôi đã dần nhớ lại tất cả. Đêm hôm đó đúng là tôi dậy, nhưng không phải tôi mộng du mà là để tìm Lập Phàm. Tiềm thức của tôi nghi ngờ anh ta rời phòng ở với vợ để đi làm trò mèo gì đó. Ngoài ra, tối hôm trước anh ta nói với tôi rằng Thành Lộ viết trên blog những câu gay gắt, hình như định giết anh ta cho hả giận, cho nên tôi muốn xem xem anh ta có biểu hiện gì khác thường không. Chính trong lúc “mộng du” ấy tôi không thấy anh ta ở phòng khách, vậy anh ta ở đâu? Hôm sau anh ta nói không ở phòng Thành Lộ, tất nhiên không ở trong phòng tôi và Hân Nghi, cũng không ở trong phòng hai anh, thế thì chỉ có thể là…”
“Trên giường Lê Vận Chi!” Giản Tự Viễn kêu lên!
Chắc Mục Hân Nghi không thể chấp nhận sức tưởng tượng ấy của tôi, cô ta nói: “Cô vẫn đang nói bừa, suy diễn! Tại sao anh ta…”
Tôi nói: “Tôi có thể suy diễn tiếp: mọi người vừa tìm thấy máy bộ đàm của Lê Vận Chi, nên có thể tin chắc cô ta đang có liên lạc với một bọn người nào đó. Liên lạc những gì? Tôi không rõ lúc ngồi dưới hầm các vị có nghe thấy tôi và Cốc Y Dương nói chuyện không? Chúng ta rơi vào tình cảnh hiện nay chủ yếu là do có kẻ rất sợ chúng ta phát hiện ra một số bí mật đen tối của chúng. An Hiểu đã biết được mấy phần? Trí nhớ cô ấy đã khôi phục được bao nhiêu? Cô ấy có nhớ mình đã từng treo cổ không? Cô ấy đã kể lại với Cốc Y Dương những gì? Cốc Y Dương phát hiện những gì? Anh ấy có mục đích rõ ràng khi thuê căn nhà gỗ, anh ấy đã có đầu mối như thế nào? Việc Lê Vận Chi bám riết Cốc Y Dương, cũng đã trả lời cho rất nhiều câu hỏi như thế.
“Vấn đề là, Cốc Y Dương có cho “người ngoài” là Lê Vận Chi biết tất cả hay không, chính Vận Chi cũng không thật tin. Nhưng cô ta biết Cốc Y Dương có người bạn thân ở Bắc Kinh là Thành Lộ, hai người thường trao đổi về chuyện An Hiểu; thậm chí đã bí mật gặp nhau và bị lén chụp ảnh. Họ đang trao đổi những gì? Có phải là những bí mật mà Cốc Y Dương đã phát hiện ra? Và có lẽ Thành Lộ cũng biết một số tình tiết. Nếu Vận Chi đến hỏi Thành Lộ thì tất nhiên không nhận được câu trả lời, cô ta bèn ngắm đến mục tiêu để có thể khai thác thông tin là người chồng Thành Lộ; cho nên cô ta mới chủ động hiến thân cho Lập Phàm.”
Mục Hân Nghi nghe vẫn không lọt tai, kêu lên: “Cô cứ tiếp tục đoán đi! Tôi không tin những lời lẽ quái dị ấy đâu.”
Cốc Y Dương lên tiếng: “Mục Hân Nghi dẫn xác lại đây, cô đừng tưởng có thể chạy thoát thân rồi hết chuyện. Bọn tôi không đời nào để yên!”
Cô ta nhảy ra khỏi xe đi tuyết, xỏ chân vào ván trượt tuyết, nói: “Đừng ngủ mê hão huyền! Anh muốn tôi cùng các người quay lại gặp con ma Thành Lộ, để làm ma chết thay cô ta chắc? Cô ta bắt La Lập Phàm là đủ rồi, tôi xin kiếu!”
Mục Hân Nghi nắm cây gậy chống mạnh một nhát đã lướt đi vài mét, cười vang lên và kêu lên the thé, mất hút vào khu rừng tuyết.
Giản Tự Viễn kêu lên: “Tôi nghe có đúng không nhỉ: cô ta giết Thành Lộ? Và ai giết La Lập Phàm? Sao hai người lại để cô ta chạy mất?”
Cốc Y Dương nói: “Đuổi theo bắt được cô ta, để làm gì? Núi rừng và trời tuyết này sẽ trừng phạt cô ta thích đáng. Cô ta trượt tuyết tuy rất siêu nhưng tôi đoán chắc cô ta cũng không thể xuống núi. Dù may mắn không chạm trám linh miêu thì cũng khốn đốn vì lạnh và đói.”