Chương 22: Thật 1, Thật 2, Ảo 1, Ảo 2
Cũng mới đây thôi, tôi ngồi trong phòng Giản Tự Viễn và thấy anh mở máy tính, nhấp vào mục Video. Cách sắp xếp tài liệu và chia nhỏ từng file video của anh, đủ thấy anh làm việc rất tỉ mỉ chu đáo. Chính lúc anh đang mở tệp tài liệu ấy, tôi thoáng nhìn thấy hai file có tên là Thật 1 và Thật 2.
Điều đáng chú ý là thời gian gần nhất cập nhật thư mục là 9:24 ngày 19 tháng 1, đúng lúc Giản Tự Viễn mở máy tính, hai chúng tôi cùng xem mấy đoạn video đó. Thoạt đầu tôi mải xem đoạn phim quay ở tiền sảnh, không mấy chú ý cái tên file kỳ lạ ấy; sau này, khi bao mối nghi ngờ dồn dập kéo đến thì tôi mới nghĩ đến chúng.
Thông thường, thời gian cập nhật các file trong máy tính đều là thời điểm đã trôi qua, khi người dùng có một thao tác với văn bản, nó sẽ lưu thời điểm cập nhật, thời gian cập nhật là tức thì.
Tại sao hai file ấy không có ai mở mà lại thể hiện thời gian như nhau, là thời điểm mở máy tính, hoặc nói cách khác là chúng được cập nhật tức thì?
Nếu hai file ấy đều là video (không thể khác, vì Thật 1 và Thật 2 đều nằm trong tổng mục Video), thì chứng tỏ rằng khi Giản Tự Viễn mở máy tính, chúng vẫn đang tiếp tục cập nhật. Tôi chỉ có chút kiến thức về máy tính nhưng cũng hiểu thời điểm cập nhật thư mục cũng là thời điểm một file trong đó cập nhật.
Vậy là, các file trong thư mục ấy rất có thể là file video, ngay trong ngày mất điện chúng vẫn tiếp tục cập nhật.
Ai đã cập nhật những video ấy?
Cách giải thích duy nhất là máy tính của Giản Tự Viễn vẫn đang tiếp tục nhận tín hiệu video truyền đến!
Dù đã mất điện suốt ngày, thì đầu camera bé tẹo được chạy pin kia vẫn quay phim, khi mở máy tính ra, nó sẽ tự động chuyển vào máy các nội dung đã quay.
Giản Tự Viễn vốn nghiện quay phim, có thể đặt camera trong phòng khách thì cớ gì không thể đặt ở các chỗ khác trong ngôi nhà gỗ?
Liệu “Thật 1 và Thật 2” có phải là Châm 1 và Châm 2 không?
Là máy quay nhỏ bằng trôn kim mà người ta vẫn nói đến[1].
[1]. Châm = cái kim; ý nói siêu mi-ni. Ý của các câu liên quan trong đoạn văn này là: nhân vật Na Lan suy luận ra cách dùng chữ đồng âm của nhân vật Giản Tự Viễn; chữ Hán, Chân nghĩa là Thật, cũng đồng âm với chữ Châm = cái kim.
Cho nên lúc này tôi rất muốn xem nội dung của Châm 1 và Châm 2. Nếu Thật 1 và Thật 2 là video quay trong ngôi nhà này, rất có thể nó sẽ ghi lại các tình tiết xảy ra trong các phòng, thậm chí sẽ hé lộ việc Thành Lộ mất tích và cái chết của La Lập Phàm.
Hoặc ít ra cũng cho biết Giản Tự Viễn là hạng người như thế nào.
Nhưng anh ta vặn lại: “Video nào?”
Tôi nói: “Anh có thể cho xem lại đoạn video lúc trước chúng ta xem không? Và nếu có thể, anh cho xem hai file khác trong thư mục video ấy, miễn là không phải phim dành riêng cho người lớn. Chắc anh có thể chia sẻ chứ?”
Giản Tự Viễn nói: “Làm gì có video nào vừa xem? Em Na Lan có nhầm không đấy?”
Cốc Y Dương hỏi: “Gì thế?”
Tôi nói: “Máy tính của anh ấy có video quay các cảnh trong nhà này, rất có thể sẽ giúp chúng ta làm rõ sự thật về Thành Lộ và La Lập Phàm.”
Lê Vận Chi và Hân Nghi cũng xáp đến, Giản Tự Viễn xua tay: “Video gì? Na Lan nói đùa rồi!”
Tôi nói: “Tôi tưởng chỉ có mình tôi nhức đầu, rối trí, thì ra anh cũng lẩn thẩn chóng quên? Anh cứ mở máy tính của anh cho chúng tôi xem, nhất là mục Video, tôi muốn xem hai file Thật 1 và Thật 2!”
Giản Tự Viễn vẻ sợ sệt hoang mang: “Cô đang nói gì? Thật 1 Giả 1? Sao cô biết máy của tôi có những video nào?” Anh ta vẫn lần khân, cố cãi.
Cốc Y Dương nói: “Anh cho rằng Na Lan có thể bỗng dưng bịa chuyện hay sao? Thật giả thế nào, anh cứ mở máy tính ra, bọn tôi xem sẽ biết ngay.” Cốc Y Dương đẩy Giản Tự Viễn vào phòng khách, chúng tôi bước theo.
Giản Tự Viễn cũng biết dù cãi nữa cũng không ăn thua, đành thở dài thườn thượt rồi mở máy tính.
Tôi lại nhìn thấy trong mục Video có các file quen thuộc: Cáp treo, Bão tuyết… nhưng không có Thật 1 và Thật 2. Ngay thư mục “phòng khách” cũng không có. Không sao hiểu nổi nữa!
Tôi túm cổ áo anh ta giật mạnh, nói: “Tại sao… anh lại xóa đi? Thật 1 Thật 2 và Phòng khách đâu? Cũng xóa cả Phòng khách?”
Giản Tự Viễn vùng ra, lạnh lùng nói: “Tôi thật không hiểu cô đang nói gì. Máy của tôi có cài mật khẩu, sao cô biết Video của tôi chứa những gì? Các phim hành động tôi đã cất công sưu tầm, tôi sẽ chia sẻ với người đẹp băng giá như cô chắc?”
“Nhưng sau khi chúng ta gặp nhau ở gian gác, tôi nhớ là anh có máy quay, tối đầu tiên chúng ta vào nhà này ở, nửa đêm tôi và anh chạm trán nhau, chúng ta đã đến đó…” Đầu nhức liên hồi, tôi nói năng lộn xộn chẳng ra sao.
Giản Tự Viễn mỉm cười rất đắc ý: “Đúng là chúng ta chạm trán ở trên gác, cô nói sau khi bà chị họ mất tích, cô rất sợ; tôi thấy đây là cơ hội tốt nên tôi mời cô vào phòng để nói chuyện. Còn về điều bí mật kia của cô, tôi đương nhiên sẽ giữ kín. Cô quên à? Nếu tôi nói tôi đã sàm sỡ cô, đương nhiên chẳng có ai tin nên tôi không nói khoác làm gì! Tôi xin trịnh trọng nói rõ: khi chúng tôi ngồi cùng, đều rất lịch sự, và hoàn toàn không cho cô xem video nào hết!”
“Anh cho rằng tôi bịa à? Anh đã chuyển mấy đoạn video đó đi hoặc đã xóa bỏ rồi! Tại sao anh phải làm thế?” Tôi không hiểu mình nói năng như vậy có dở hơi lẩm cẩm không? Có vẻ căn vặn như thế, anh ta sẽ trả lời thành thật?
Anh ta đứng lên, chìa tay ra: “Thế thì mời cô tha hồ khám xét, lục lọi máy tính của tôi! Đương nhiên, nếu gặp phim nháp chưa biên tập thì bỏ qua. Thậm chí cô có thể khôi phục các dữ liệu đã xóa…” Anh ta nhìn Cốc Y Dương. “Chắc hiền đệ Y Dương biết làm. Các nhân viên kỹ thuật và cán bộ quản lý của Cục năng lượng đều đã được tập huấn chuyên môn này.”
Cốc Y Dương im lặng, rồi chầm chậm gật đầu, hỏi Giản Tự Viễn: “Anh không ngại tôi kiểm tra máy thật chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.” Giản Tự Viễn ra khỏi ghế, nói tiếp. “Tôi không có ý nhằm vào Na Lan gì cả, nhưng tôi xin nhắc mọi người: trong chúng ta, người cần giúp đỡ nhất chính là Na Lan.”
Tôi đã hiểu ý của anh ta.
Anh ta muốn chứng minh rằng thần kinh tôi đang có vấn đề. Tôi nhức đầu, ngủ mê, mộng du, thậm chí bắt đầu hoang tưởng, tâm thần phân liệt.
Tại sao, tại sao anh ta lại như thế?
Thực ra anh ta là hạng người gì?