Chương 19: Căn gác thây ma
Lê Vận Chi kêu thét lên, Hân Nghi ôm chặt cô, khẽ an ủi, và kinh hoàng nhìn chúng tôi.
Lúc này mọi người vừa bước đến cầu thang đi lên gian gác, chúng tôi sắp trèo lên đó kiểm tra. Giản Tự Viễn lắp bắp nói: “Gian… gác này… thì chưa xem.”
Cốc Y Dương bước lên bậc thang, tôi nói với Hân Nghi: “Cậu và Vận Chi đừng lên!” Rồi lại nói với Giản Tự Viễn: “Anh đứng giữa cầu thang chứ đừng lên gác; anh án ngữ ở giữa.”
Giản Tự Viễn phản bác: “Tại sao phải thế?”
Cốc Y Dương ngoảnh lại trợn mắt nhìn Giản Tự Viễn.
Tôi hơi kinh hãi, có thể nói ánh mắt ấy rất hung.
Máu chảy ra từ chỗ cửa gian gác, một ít chảy xuống bậc thang, một ít nữa chảy theo mép cầu thang rớt xuống sàn gỗ dưới này.
Gác không cửa sổ, vẫn tối om. Cốc Y Dương chiếu đèn pin vào, anh vội đưa tay bịt miệng, cố nén tiếng kêu hãi hùng.
Một cái xác treo ở chính giữa gian gác.
La Lập Phàm!
Trần gác chỉ cao hơn đầu người, xác La Lập Phàm dường như “đội trời đạp đất”. Khuôn mặt anh biến dạng, đôi mắt lồi ra, mồm miệng há hốc. Dưới sàn là một hộp sơn bị đã lăn ra.
Máu tươi chảy từ chân xuống, chân phải.
Cẳng chân phải gần như rời khỏi bắp đùi.
Cẳng chân và đùi vẫn dính nhau bởi khớp gối và gân cơ, thịt cẳng chân vốn không dày, bị xé một mảng nát bươm, chiếc ủng thì nằm trên vũng máu.
Cốc Y Dương lập tức bước đến gỡ chiếc đai da thít trên cổ La Lập Phàm. Không thấy quần La Lập Phàm đeo thắt lưng, chứng tỏ nó đang quấn ở cổ anh. Tôi cũng xắn tay giúp đỡ La Lập Phàm xuống sàn, Cốc Y Dương bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho anh.
Xác La Lập Phàm đã lạnh, không còn hy vọng cứu sống.
Có lẽ tôi bị sốc quá mạnh nên lại nhức đầu dữ dội, tôi cố chịu đựng cơn đau và gắng suy nghĩ: quá vô lý, đã treo cổ sao còn phải chặt chân?
Hay là, treo cổ trước, rồi bị hành xác sau?
Kẻ nào man rợ như thế này?
Hay là, anh ấy tự vẫn, rồi sau đó bị thứ gì đó cắn xé?
Nhưng tại sao La Lập Phàm lại treo cổ ở đây? Điều trùng hợp là vừa nãy tôi còn bàn tán với Cốc Y Dương về hai vụ treo cổ.
Tôi bỗng nghĩ đến một điều, bèn quay người ngó ra ngoài gian gác. Giản Tự Viễn đứng ở cầu thang hỏi tôi: “Sao rồi? Có nhìn thấy gì không?”
Tôi không đáp, chỉ nhìn xuống dưới gọi to: “Vận Chi, cậu có thể kể cho mọi người biết về truyền thuyết đó không?”