Súc, sinh!
Súc sinh! Súc sinh! Súc sinh!
Mẹ nó! Lão tử với ngươi tám đời có cừu oán à?!
Phương Kính Tai nằm trên giường lấy tay chỉ vào hai vành mắt như người chết tỏ rõ việc mình miệt mài quá độ.
Thuốc kia thật là lợi hại, nếu không phải Phong Nhược Trần quay lại hiệu thuốc hỏi ông chủ giải dược, phỏng chừng chờ đến khi dược tính đi hết, Phương Kính Tai hắn cũng sớm tinh tẫn nhân vong bất ngờ chết luôn trên thuyền hoa quá!
Các cô nương cũng mệt mỏi không ít, tú bà một phút tham tiền kết quả ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, khéo cũng phải ngừng kinh doanh một thời gian rồi.
Trên thuyền hoa lúc này, người duy nhất có thể cười được, đại khái cũng chỉ có Phong Nhược Trần từ đầu đến cuối đứng một bên xem kịch vui.
“Uống cái này luôn đi.”
Trở lại khách điếm đã không thấy tăm hơi Phong Nhược Trần đâu, qua hơn nửa ngày mới thấy y bưng chén canh đi đến.
Phương Kính Tai sau khi nhận lấy uống một ngụm, nói không ra được kỳ quái, có mùi thuốc, còn mang theo mùi tanh tưởi, bất giác nhíu mày:
“Cái gì đây? Khó uống!”
“Đương quy hầm hổ tiên.”
“Phù! Khụ khụ! Khụ!”
Phương Kính Tai uống sặc, tức giận cầm chén lên đập.
“Họ Phong, ngươi đùa giỡn lão tử đùa đến nghiện luôn hả?”
Phong Nhược Trần nhất thời lộ ra vẻ mặt vô tội.
“Sao lại có thể nói như thế? Tại hạ cũng vì nhị gia suy nghĩ… Chơi đùa thế kia, vẫn bên bồi bổ một chút.”
Cuối cùng nói xong câu đó, khóe miệng nhếch lên vui vẻ bán đứng mình.
Hừ! Rõ ràng chính là cười trên nỗi đau của người khác!
Phương Kính Tai quay đầu sang chỗ khác không để ý tới y, trong lòng bắt đầu hồi tưởng trước kia mình đắc tội y cái gì…
Chẳng lẽ là bị y phát hiện mình đến thuyền hàng nhà y ném con chuột vào? Có thể là tết nguyên tiêu ngày đó ngăn cố nhân ở cửa sông đem tất cả mấy thứ Nhược Trần công tử viết xé bỏ? Cũng có thể là trước đây mình dùng tên tuổi y hết ăn lại uống nên bây giờ bị người ta tìm tới cửa…
Thực sự là người đang làm, trời đang nhìn, hiện tại gặp báo ứng!
Phong Nhược Trần ngồi ở một bên nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó hỏi hắn:
“Kế tiếp dự định làm gì?”
Phương Kính Tai quay đầu lại hung hăng liếc.
Làm cái gì cơ?
Không thấy lão tử hiện tại cái gì cũng không làm được sao?
Phong Nhược Trần hiểu ý gật đầu, đặt chén trà xuống, từ trong túi tay áo lấy ra cái bình cực kì độc ác kia đặt lên bàn.
“Nếu không để tại hạ nói cho Phương nhị gia một phương pháp.”
Khóe miệng người nói chuyện cong một cái, lại lộ ra cái loại thích thú đen tối khiến lưng phát lạnh, y cười nhạt:
“Phương diện này cũng không thiếu…”
Chỉ chỉ cái bình “Tình mê” nói:
“Nhị gia mang theo nó trở lại thuyền hoa tiêu dao một vài ngày được chứ? Có linh dược này hỗ trợ, đảm bảo nhị gia dũng mãnh phi thường tên tuổi chói lóa khắp mười dặm Tần Hoài, khiến cho lúc chuyện trò hát hò mấy chục năm sau cũng không tán.”
Phương Kính Tai thật khó tưởng tượng, tên mặt dài sạch sẽ nhã nhặn này, thế mà sắc mặt không đổi nói ra lời bỉ ổi đê tiện như thế.
Biến! Thái!
Phong Nhược Trần lại nói, “Nếu nhị gia chán ngấy này son này phấn, không bằng cùng Phong mỗ đi thu sổ sách? Cũng tiện giám sát.”
Đây coi như là lối thoát cho hắn nhỉ?
Thế nhưng nghĩ tới sự lợi hại của “Tình mê”, Phương Kính Tai thà rằng đi theo đuôi y thu sổ sách, buồn chán đến chết cũng so với việc bị ép đến thành xác khô thì tốt hơn nhiều.
Thật ra thì có Phong Nhược Trần ở đây, cái loại việc thu sổ sách cỏn con này rất nhanh đã làm xong.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Phương Nhị thiếu gia cũng khôi phục lại sinh long hoạt hổ lúc trước, hắn vốn cũng không phải là người tính tình dễ chịu, một ngày lên tinh thần liền bắt đầu không an phận. Đề mục hắn cũng không thèm hỏi đến.
Chuyện của mình Phong Nhược Trần cũng làm xong, liền hỏi Phương Kính Tai có muốn trở về không?
Nhớ lại từ khi gặp y hắn sẽ không đụng phải chuyện tốt, đầu tiên là bị thượng, sau đó lại bị hạ xuân dược, Phương Kính Tai chịu đồng ý liền thực sự là heo.
Chỉ thấy hai chân hắn đặt ở trên bàn, quơ quơ:
“Đừng! Ta và ngươi số mệnh quá xung khắc, chúng ta mỗi người tự làm là tốt rồi.”
Phong Nhược Trần gật đầu, đứng dậy, lúc tay áo phất qua bàn, có cái gì đó trượt ra ngoài, lăn xuống người Phương Kính Tai.
Phương Kính Tai cúi đầu một cái, thấy trên mặt đất không phải cái gì khác, chính là “Khế ước bán thân” ba đêm của hắn. Nhìn thấy nhưng thực ra nhắc nhở hắn, việc này cùng thụ hình đâu có khác nhau, lại còn hai đêm nữa!
Phong Nhược Trần nhặt tờ giấy kia lên, gấp lại bỏ vào trong túi, sau đó nhìn Phương Kính Tai nói:
“Ta đây về trước, ngày mai dậy sớm cho kịp thuyền, ngươi lúc về cũng đi đường thủy đi, chưởng quỹ nói gần đây sơn tặc quấy phá đường bộ, giết người cướp của không việc gì không làm.”
Phương Kính Tai đưa mắt nhìn y đi ra ngoài, nhìn chằm chằm cửa một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, từ trên ghế nhảy xuống, lập tức hào hứng đi xem hiệu thuốc bắc kia.
Lúc trở lại, thấy tiểu nhị bưng cơm nước muốn đưa vào phòng Phong Nhược Trần, Phương Kính Tai ngăn hắn lại, nói rau xanh nhìn không tươi sốt liền bảo hắn đi phòng bếp làm một đĩa mới bưng lên.
Tiểu nhị cũng không giải thích, khách nhân nói gì làm đó, hắn nói rau xanh chính là rau diếp, đó chính là rau diếp. Hắn nói thức ăn này không tươi, được, liền đổi một đĩa chu toàn.
Tiểu nhị đem mâm gỗ đặt một bên, bưng đĩa rau xanh trở lại phòng bếp.
Phương Kính Tai liếc mắt nhìn bốn phía, xác định xung quanh không có ai, từ trong ngực móc ra một bọc giấy nhỏ, mở ra, đem thuốc bột đổ xuống. Việc lớn đã thành, hắn có chút hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nghe cửa thang lầu có tiếng bước chân liền xoay người trở về phòng của mình.
Họ Phong, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết hạ dược.