Phong Nhược Trần muốn hắn hai lần, đến lúc này Phương Kính Tai đã thở ra thì nhiều mà hít vào chả được bao nhiêu.
Lúc tỉnh lại, hắn thấy Phong Nhược Trần ngồi trước án đang phê duyệt cái gì đó, nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu, vẫn là nụ cười dễ nhìn như trước:
“Ngươi đã tỉnh?”
Phương Kính Tai cảm giác mình như bị người ta hành hung đánh cho một trận, cả người đau nhức, nhất là chỗ bị tiến vào kia, tức thì nổi giận vung tay một cái.
“Hừ!”
Phong Nhược Trần không nói gì, gác lại bút, đi tới ngoài cửa gọi tiểu nhị dặn dò hắn chuẩn bị nước nóng và bữa tối. Khuôn mặt Phương Kính Tai trầm xuống, mặc cho y vội vàng trước bận bịu sau phục dịch, nhưng sự thật là đem tư thế chủ nhân bày ra toàn bộ.
“Thấy ngươi không ít lần đi Ỷ Hương Các, đến phiên mình lại giống như đầu gỗ, thế nào một chút ‘uyển chuyển hầu hạ’ lại chưa được học?”
Phong Nhược Trần xắn tay áo giúp Phương Kính Tai ngồi trong thùng gỗ chà lưng, xoa xoa chà chà lại không hiểu sao đi hỏi một câu.
Phương Kính Tai quay lại hung tợn trừng mắt liếc y:
“Đầu gỗ ngươi sao còn làm ba lần? Uyển chuyển? Ngươi không thử uyển chuyển một cái cho ta xem?!”
Vừa nói xong đã thấy hối hận, nhớ tới lần trước mình uống say căn bản không rõ tình trạng đau đớn, có lẽ lần đầu Phong Nhược Trần chịu khổ so với mình cũng không ít đi…
Vừa nghĩ như thế, trong lòng có chút an ủi.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của nước rào rào, hai người cũng đều bảo trì im lặng, bầu không khí bắt đầu có chút áp lực, quỷ dị không bình thường.
Chính là không đến một tháng trước, hai người dù đi trên đường sát rạt nhau cũng không đem một tiếng ra chào hỏi, thế mà bây giờ liền lăn đến trên giường, còn lăn đến hai lần!
Trong lòng Phương Kính Tai đột nhiên có chút thắc mắc, tại sao lần trước say rượu chính mình mạnh hơn, ngày thứ hai họ Phong kia căn bản lại giống như không có việc gì, thậm chí còn gẩy bàn tính cùng mình cò kè mặc cả!
Lẽ nào ngay cả việc thượng mình cũng không bằng y?
Bất giác ủ ê.
Nhắc tới Nhược Trần công tử cho tới bây giờ đều là ánh sáng chói lóa ca tụng bốn phương, dáng vẻ đường đường, tuấn dật bất phàm, tài văn hơn người, phong lưu tiêu sái thương hương tiếc ngọc. Mà trong việc làm ăn, thủ đoạn lại dứt khoát khiến người khác trở tay không kịp.
Từ xưa đến nay, con người khi tìm được trân bảo hiếm có, thì cứ hay đem so với những thứ có phẩm chất kém hơn, thế là kỳ trân hiếm thế đó dưới sự phụ trợ của vật phẩm kém mà càng sặc sỡ lóa mắt, trong khi vật phẩm kém lại càng đáng xấu hổ. Mà Phương Kính Tai thật bất hạnh chính là khối đá có phẩm chất kém được so với mỹ ngọc kia.
Kỳ thực bản thân mình cũng không kém đến mức đấy!
Hắn nhiều lần nghĩ như vậy. Thế nhưng người kia thực sự quá ưu tú, có lẽ y cứ mãi ưu tú như thế ngay cả mình cũng chán ghét bản thân mất.
Phương Kính Tai ôm chân, mặt tựa trên đầu gối, ngực như bị tảng đá lấp kín khó chịu.
Trên đầu rơi xuống một miếng vải bố, động tác người nọ rất nhẹ, sau đó lật mặt khăn đưa cho Phương Kính Tai rồi xoay người đi ra ngoài, đợi cho Phương Kính Tai lau khô thân thể, từ thùng nước tắm đi ra lại kịp thời khoác lên vai hắn một bộ trung y.
Theo bản năng, Phương Kính Tai giơ cánh tay, giống như mỗi sáng rời giường Sơ Cửu hầu hạ hắn mặc quần áo như thế.
“Phương nhị gia, tiểu nhân hầu hạ ngài, ngài có vừa lòng không?”
Lời Phong Nhược Trần pha trò rơi ở bên tai, song song nói chuyện cũng tự tay mình giúp hắn búi lại tóc.
Phương Kính Tai không trả lời, vừa nãy hắn còn suy nghĩ lung tung mà không chú ý đến, hiện tại nghĩ lại lại thấy có chút xấu hổ. Cho dù cả ngày quến luyến ở xóm làng chơi, phần lớn cũng là gặp dịp mà đùa giỡn. Hắn dùng tiền mua vui, rất ít khi cùng người khác có mấy cử chỉ thân mật như thế này.
Kết tóc làm phu thê, hai người ân ái không thể nghi ngờ.
Phương Kính Tai nghĩ trên mặt mình giống như bị thiêu cháy, xoay người đoạt lấy trâm ngọc bích trong tay y, “Ta tự mình làm là được.”
Phong Nhược Trần tựa hồ không chú ý tới xấu hổ trên mặt hắn, cười cười, đi thẳng tới gian ngoài, đem sổ sách lúc trước ghi từng việc cất đi.
“Này, ngươi đến Giang Ninh tóm lại là làm cái gì?”
Sẽ không phải là đi đòi nợ chứ?
Phương Kính Tai thầm nghĩ trong lòng.
Phong Nhược Trần ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên cười, “Ngày ấy đến phủ ngươi bàn chút chuyện làm ăn, ta thuận miệng nói mấy hôm nữa đến Giang Ninh một chuyến, đại ca ngươi nói ngươi cũng tới Giang Ninh, thế là hắn nhờ ta chăm sóc ngươi một chút, nói ngươi dù sao vẫn giống như tiểu hài tử, sẽ liều lĩnh…”
Trâm gài tóc trong tay Phong Nhược Trần ‘rắc’ một tiếng bị bóp gãy.
“Làm sao thế?”
“Không, không sao…”
Con mẹ nó!
Phương Kính Tai nắm chặt tay khóc không ra nước mắt.
Đại ca, ngươi cứ như thế bán đứng huynh đệ mình?
Hố lửa đấy, sờ sờ như thế sao ngươi lại đẩy ta xuống?!
Thế là, Phương Kính Tai cuối cùng cũng sáng tỏ – trên đời này, không có người nào xui xẻo hơn hắn!