Bị Sơ Cửu nhiều lần chen ngang, hứng thú hai người nhất thời cũng mất hết.
Vừa mới nghĩ tới hàng Phong gia không biết bị đốt thành thế nào, liền qua loa đứng dậy sơ tẩy, định bụng ăn xong thứ gì đó liền đến bến tàu xem tình huống.
“Nhị thiếu gia, trà.”
Phương Kính Tai vẫn đen mặt như cũ không nói một câu nhận lấy chén trà, chợt nghe thanh âm Sơ Cửu vang lên bên tai, rất cung kính,
“Lão gia, uống trà.”
“Phù ──!”
Phương Kính Tai một miệng nước trà phun ra ngoài, một bên ho một bên trừng Sơ Cửu, thế này là sao? Lão tử lại không gả cho y, ngươi hăng hái gọi y lão gia làm cái quái gì?
Phong Nhược Trần vỗ lưng Phương Kính Tai giúp hắn thuận khí, không nhịn được mà cười trộm, nói với Sơ Cửu, “Gọi như bình thường là được, gọi ‘lão gia’ ta không chịu nổi.”
Sơ Cửu đáp lại một tiếng, đổi chén trà cho Phương Kính Tai, bản mặt tủi thân làm cho Phương Kính Tai nhìn có chút khó chịu, cảm giác cứ như mình ngược đãi nó, tức thì khoát tay áo, “Được rồi được rồi, ta và Nhược… Ta và hắn có việc muốn nói, ngươi không cần ở lại đây, nên làm gì thì đi làm đi.”
Tủi thân trên mặt Sơ Cửu càng sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Kính Tai, giọt nước trong vành mắt đảo quanh, Phương Kính Tai nhìn thấy ngực lộp bộp một cái.
“Nhị thiếu gia, bất luận có xảy ra chuyện gì, trong mắt Sơ Cửu, nhị thiếu gia vẫn chính là nhị thiếu gia.”
“Hả?’’ Phương Kính Tai có chút như lọt vào sương mù.
Sơ Cửu nắm hai ống tay áo Phương Kính Tai, xụi xịt hai cái, “Nhị thiếu gia, kỳ thực ngài đều có thể chẳng cần làm gì nhiều, nếu như không hiểu có thể hỏi lão gia a, dù cho lão gia không chịu dạy ngươi, thì tửu phường vẫn còn Vương bá, còn có quản gia, trướng phòng tiên sinh, bọn họ đều là một đường đi theo đại thiếu gia, tất cả mấy người họ đều có thể dạy ngươi… Nhị thiếu gia trước đây tuy rằng vừa nát lại hay cờ bạc chơi gái nhưng căn bản không như dạng không việc xấu gì không làm kia…”
Gân xanh trên ót Phương Kính Tai đập thình thịch.
Ngươi không vạch trần ta trước mặt người khác không chịu được à?
Quay đầu lại, Phong Nhược Trần bưng chén bình tĩnh uống trà, chẳng qua là khi chén trà dựa vào môi thì khóe miệng cong lên triệt để bán đứng, rõ ràng tên gia khỏa này nhịn rất khổ cực.
“Khụ, chuyện trước kia thì không cần nói.” Phương Kính Tai ho nhẹ một tiếng, một bên giật tay áo trong tay Sơ Cửu, một bên dùng ánh mắt kêu nó biến đi.
Chỉ là Sơ Cửu nói liên tục, căn bản không chú ý tới gân xanh trên ót chủ tử nó sắp nổ tung.
“Nhị thiếu gia vì Phương gia ủy khuất chính mình như vậy, Sơ Cửu nhìn trong lòng cũng khó chịu… Hiện tại Phương gia đều dựa vào Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia nhất định phải chú ý thân thể, không nên vì chuyện kia hao tâm tổn sức…”
Phương Kính Tai âm thầm liếc mắt, lão Thiên, mau cho sét đánh cái tên tiểu quỷ lắm mồm này đi! Lão tử lúc nào thì ủy khuất chính mình hả? không không, chuyện kia với ủy khuất có liên quan á?
Sơ Cửu nói xong, sau đó chuyển hướng sang Phong Nhược Trần, “Nhược Trần công tử, danh tiếng ngươi bên ngoài, trong việc làm ăn chính là lão luyện, Nhị thiếu gia tất nhiên không thể cùng ngươi so đo. Ngươi đồng ý dạy nhị thiếu gia, toàn bộ Phương gia đều sẽ cảm kích ngươi, Nhị thiếu gia thực ra tốt lắm, chỉ hơi cố chấp một chút, thế nhưng hắn đối với ngươi tuyệt đối không có ý xấu, ngươi không nên bắt nạt hắn quá, có được không?”
Phương Kính Tai ánh mắt hung tợn, Phong Nhược Trần sắc mặt không thay đổi, thản nhiên gật đầu, “Được, ta đáp ứng, tuyệt đối không bắt nạt thiếu gia nhà các người.”
Sơ Cửu mắt rưng rưng cảm kích nói tạ ơn, sau đó liền đi về phía cửa, “Sơ Cửu lui xuống trước.”
Lúc sắp đi ra, nó còn dừng lại, Phương Kính Tai nắm chặt tay nhìn cửa, nếu Sơ Cửu lần này mở miệng mà gọi hắn ‘Nhị tiểu thư’ hắn cũng không còn gì để nói, dù sao thì nhị thiếu gia như hắn vì gánh vác gia nghiệp chịu chút ủy khuất cũng được.
“Nhị thiếu gia, nếu như ngồi lâu khó chịu, trong phòng có cái đệm…” Sơ Cửu nói xong, ánh mắt giống như không nỡ, xoay người, lại như đang ra pháp trường dứt khoát đi ra ngoài.
“Con mẹ nó!”
Phương Kính Tai mắng một tiếng, một lúc sau trưng lên bộ mặt tươi cười dịu dàng nâng tay Phong Nhược Trần lên, ghé vào lỗ tai y, “Nghe thấy chưa, trong phòng có cái đệm, ta đem đến cho ngươi nhé?’’
Phong Nhược Trần vạn phần không cảm kích đưa tay rút trở về, “Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi à? Ngày thứ hai liền không xuống giường được?”
Hắc tuyến hiện lên đầu Phương Kính Tai, hắn nhớ tới lần đầu tiên bị Phong Nhược Trần làm, ngày thứ hai ngay cả tắm cũng là y phục vụ, quá mất mặt!
Bĩu môi, “Ta là thấy ngươi bị thương, còn hút phải khói mới tha cho ngươi một mạng, bằng không…’’
Há mồm, trên vành tai mỏng của y cắn một cái, “Ngươi trước đây đã làm gì với ta, ta sẽ đoạt về gấp mười gấp trăm lần.”
Phong Nhược Trần đứng dậy né qua một bên, chắp tay phía sau một bộ dửng dưng, “Có bản lĩnh ngươi cứ tới, Phong Nhược Trần ta cung kính bồi tiếp.”
Ánh nắng xuyên qua song cửa chiếu lên thân người, chỉ thấy đôi lông mày nghiêng sát tóc mai, trên người nhuộm một tầng vàng nhạt.
Nháy mắt ấy, trong lòng Phương Kính Tai có cái gì đó róc rách tan ra, rạo rực vui vẻ, xúc động cùng dục vọng chiếm hữu dâng lên.
Hắn nghĩ, có lẽ chính mình thực sự thích y, phần thích này luôn chôn sâu ở trong ngực, mà nay, khi ý thức được điểm này, phần cảm tình kia liền đâm chồi phát triển, ở trong lòng tạo ra một mảnh thiên địa.
Hai người ngồi chung một chỗ thảo luận chuyện phát sinh ở bến tàu tối hôm qua, suy đoán là Quách Hàm làm, vả lại xem tình hình lúc đó, đối phương rất có thể mượn việc để Phong Nhược Trần chết cháy ngoài ý muốn. Thế nhưng cái này cũng không có chứng cứ, cũng không thể bắt người nọ xử lý, sau đó hai người cùng nhau đến bến tàu kiểm tra tỉnh hình hàng hóa.
Có vài thuyền rượu của Phương gia bị hủy hoàn toàn, nhưng bởi vì phát hiện đúng lúc, lá trà Phong gia chỉ đốt một phần nhỏ. Trên bến tàu tràn ngập mùi than củi cháy khét, hai người gặp Quách Hàm, trong mắt đối phương chợt lóe lên kinh ngạc liền xác nhận suy đoán của bọn họ.
“Hắn ngay cả luật lệ cũng dám làm trái, thì đừng trách Phong Nhược Trần ta ra tay ngoan tuyệt.”
Nhìn mấy chiếc thuyền kia bị đốt đến mức chỉ còn khung, Phong Nhược Trần lạnh lùng nói.
“Ngươi định xử lý thế nào?” Phương Kính Tai hỏi y.
Phong Nhược Trần quay đầu, đang muốn mở miệng, Phương Kính Tai đột nhiên mở to hai mắt, đường nhìn lướt qua y, giật mình sửng sốt một chút, vậy sau đẩy mạnh y chạy như bay.
Nơi Phương Kính Tai chạy đến, chính là một con thuyền rất nhỏ, trên bờ đứng mấy người mới bước khỏi thuyền, mà một người trong đó…
“Đại ca!” Phương Kính Tai kêu một tiếng, dừng lại.
Người kia xoay người, tố y có chút cũ nát nhưng rất sạch sẽ, khuôn mặt vài phần tiều tụy nhưng vẫn phong thần tuấn tú, gió sông thổi qua y phục mỏng manh, tóc đen như nhảy múa. Y thấy Phương Kính Tai đứng trước mặt, nhợt nhạt cười, phảng phất như buông xuống gánh nặng nào đó, mà tiếng ‘Kính Tai’ còn chưa kêu lên miệng liền nhắm mắt, ngã xuống.
“Ca?!”“Phương đại ca!”