Ba ngày sau, Phong gia gặp chuyện không may. Một trăm hai mươi thuyền lá trà bị Diêm Thiêt Ti bắt giữ, nói là trên thuyền âm thầm mang theo tư muối, cần tra rõ.
Phong gia từ trước tới nay, công bằng mà nói, luôn tự xưng là trung thực, giờ lại thêm chuyện lừa gạt thương hộ lấn mua lấn bán Quách gia, việc này vừa ra, đầu đường cuối ngõ nhất thời sôi sục, truyền đi mọi người đều biết. Một trăm hai mươi thuyền lá trà này còn có cống trà, nếu thật sự có việc giấu diếm muối, nghĩ táng gia bại sản vẫn còn nhẹ.
“Nhược Trần công tử! Nhược Trần công tử! Ngài…’’
Trên hành lang Ỷ Hương Các một trận xôn xao, mà lúc này, Phương Kính Tai đang dựa trên tháp thượng, mắt hơi khép, ngón tay nhịp theo tiếng đàn của Như Họa, một bộ dạng lười biếng.
“Nhược Trần công tử, ngài như vậy sẽ làm phiền đến khách nhân khác, Nhược … Ôi!”
Hồng ma ma thét một tiếng kinh hãi, đỡ lấy ván cửa trả lời, đồng thời ‘tranh’ một tiếng, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại.
Phương Kính Tai mở mắt ra, đem Như Họa sợ hãi ôm vào lòng hôn một cái lên mặt trấn an, sau đó nghiêng đầu nhìn. Phong Nhược Trần đứng ở cửa, trường sam gấm hoa lam sắc, nghiêm nghị đến mức toàn thân phát ra hơi lạnh thấu xương.
Phương Kính Tai đã đoán trước được y sẽ sớm tìm tới cửa, lại không nghĩ rằng y trực tiếp tìm tới nơi này, phất tay, ý bảo những người khác đều lui ra, mà bảo kê Ỷ Hương Các cũng rất thức thời đưa Phong Nhược Trần vào rồi đóng cửa lại, tạm thời tránh đi.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người, tác phong Phong Nhược Trần không giống như trước kia nho nhã khiêm tốn, khí thế nghiêm nghị đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi có ý gì?”
“Ý gì là sao? A!”
Phương Kính Tai đứng dậy, đối diện với ánh mắt lạnh lùng, “Ta đã nói với ngươi, ngươi đợi đấy, không nghĩ trí nhớ ngươi quá kém.”
Phong Nhược Trần tiến lên níu lại hắn, “Kính Tai, đừng làm rộn, đây chính là hơn một trăm thuyền lá trà.”
Phương Kính Tai ghét nhất loại thái độ coi hắn như tiểu hài tử cố tình gây sự, vung khỏi tay y, “Lá trà với Phong gia ngươi là quan trọng, mễ nguyên (nguồn gạo) bên ta không quan trọng sao? Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân*, ta nghĩ Nhược Trần công tử không phải không biết.”
(*điều ta không muốn cũng đừng làm cho người)
Phong Nhược Trần ngẩn ra, không lên tiếng nữa, Phương Kính Tai đứng ở chỗ cũ, liếc y thách thức, “Ta không biết quy củ, nhìn chúng Mạch Ngọc, đắc tội người của ngươi, là Phương Kính Tai ta không biết tự lượng sức mình, là lỗi của ta. Thế nhưng Phương gia cùng các ngươi sinh ý qua lại, chưa bao giờ khiến ngươi thua thiệt, đại ca ta càng đối đãi ngươi như huynh đệ nhà mình. Phong Nhược Trần, lúc ngươi tính toán Phương gia có từng bận tâm đến tình cảm? Có từng nghĩ tới giao tình thường ngày?”
“Sự tình không phải như ngươi nghĩ…’’
Phong Nhược Trần muốn giải thích, nhưng Phương Kính Tai ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho y lên tiếng.
“Nghĩ? Ta không cần suy nghĩ, căn bản đây là ta tận mắt thất, chính tai ta nghe! Ngươi dám nói ngươi không cùng mễ thương Giang Chiết cấu kết chặn đứt mễ nguyên chúng ta? Ngươi dám nói ngươi không dùng thủ đoạn bất chính trắng trợn tích trữ gạo?”
Phương Kính Tai hiển nhiên có chút không kiềm chế được, nói xong khóe mắt đỏ ngầu, cơ hồ hô thành tiếng.
Ý thức được tâm tình mình không khống chế được, Phương Kính Tai xoay người hít sâu hai cái bình tâm.
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao?”
Phương Kính Tai xoáy người lại, “Ba điều kiện.”
Thấy y không lên tiếng, Phương Kính Tai nhìn hướng khác nói, “Một, số gạo ngươi tìm được toàn bộ là của ta, ngươi mua bao nhiêu ta trả bấy nhiêu không thiếu một phần. Hai, ta muốn ngươi viết cam đoan, không cùng mấy thương hộ kia chèn ép Quách gia.”
Nhãn nhần Phong Nhược Trần chấn động, “Nguyên lai là Quách Hàm… Kính Tai, ngươi sao có thể qua lại cùng người thư thế?”
Phương Kính Tai cười cười, “Người như thế? Bên cạnh Kính Tai ta chính là người như thế, ăn uống chơi gái cờ bạc vô học bất tài, đừng đem ta cũng giống như ngươi, ngươi là Nhược Trần công tử, là đại lão gia Phong gia, thế nhân đặt trong lòng bàn tay khen ngợi còn không kịp, đương nhiên sẽ không cùng người như chúng ta làm bạn.”
Phong Nhược Trần tựa hồ không muốn cùng hắn tranh cãi chuyện này, “Điều kiện thứ ba là gì?”
“Ta muốn tờ khế ước ba đêm.”
Vẻ mặt Phong Nhược Trần đông lại, nghiêng đầu, cau mày giống như suy nghĩ mấy điều Phương Kính Tai nói đến.
Phương Kính Tai cũng không ép y, lần nữa trở lại bưng chén trà ung dung uống. Kỳ thực hắn cũng không muốn Quách Hàm được lợi, thế nhưng gạo kia hiện tại có thể giải trừ khẩn cấp cho tửu phường Phương gia, mà tờ khế ước…”
“Ta đáp ứng ngươi.’’
Thanh âm Phong Nhược Trần khiến hắn khôi phục lại tinh thần, chỉ thấy y mang giấy bút đến, trên giấy viết xuống thật nhanh cái gì đó, sau đó lấy con dấu, khắc một ấn, đem tờ giấy kia cho Phương Kính Tai nhìn, “Đây là cam đoan ngày sau không cùng thương hộ khác chèn ép Quách gia.”
Nói xong, sờ bên hông thứ gì đó đưa cho Phương Kính Tai, “Ngươi cầm cái này có thể trực tiếp đến bến tàu nhận hàng, sớm nhất phỏng chừng năm ngày sau có thể đến nơi.”
Phương Kính Tai cúi đầu nhìn thứ trong tay một chút, là một khối đồng bài tinh xảo dài hai tấc, giữa bài khắc phong tự.
Nhận lấy khối đồng bài kia, liền nhắc nhở y, “Còn có cái kia…”
Phương Kính Tai đứng ở nơi đó không có hành động gì khác, bên trong một mảnh lặng im, không khí đè nén khiến Phương Kính Tai cảm thấy ngực như đông lại.
Không biết qua bao lâu, Phong Nhược Trần mới chậm rãi giơ tay lên, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy, thận trọng mở, từ đầu tới cuối nhìn chăm chú.
Đây hết thảy đều bị Phương Kính Tai nhìn thấy, hơn nữa cái loại ánh mắt lưu luyến của đối phương, giống như đao nhọn, từng chút một đâm vào trong lòng hắn.
Phong Nhược Trần giơ khế ước cho hắn nhìn, mặt trên rõ ràng ba chữ Phương Kính Tai.
Phương Kính Tai đưa tay muốn lấy, không nghĩ tới Phong Nhược Trần lại thu về, âm thanh tờ giấy bị xé rách vang lên.
Giấy tan thành nhiều mảnh, như hồ điệp chết khô từ trên tay y rơi xuống.
Vốn nên là vì tránh được đêm đó mà thở phào một cái, thế nhưng lúc này, trong lòng Phương Kính Tai lại lấp đầy khó chịu.
Hắn phát hiện Phong Nhược Trần đang nhìn hắn, nhưng trong con ngươi như diệu thạch sáng lạn lại ảm đạm trùng xuống, từ lâu đã không còn ánh sáng.
“Kỳ thực ta cũng không có nghĩ tới muốn ngươi trả, bất quá là muốn cùng ngươi đùa một chút, thế nhưng không nghĩ tới ngươi đối với chuyện kia thực nghiêm túc, khiến ta cũng bắt đầu có điểm chờ mong… Nếu như không thích cùng ta làm loại chuyện đó, ngươi ngay từ đầu nói rõ ràng, ta cũng không bức bách ngươi.”
Phương Kính Tai ngực hoảng sợ, chính mình, quả nhiên từ đầu đến cuối là trò cười!
Phong Nhược Trần lại nói, “Cho dù ngươi không tin, ta cũng muốn nói cho ngươi, người để cho mễ thương Giang Chiết tích trữ gạo không phải là ta, ngày đó ta trở về ở bến tàu gặp huynh ngươi, hắn nói với ta chuyện các ngươi bị chặn mễ nguyên, sau đó chúng ta suy nghĩ cách ứng phó, chính là ta lấy thân phận khác đi liên lạc mễ thương… Mà gạo này, chính là thay Phương gia mua lại.”
Lời nói, như giáng một gậy, đem Phương Kính Tai chấn động nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn Phong Nhược Trần một chút, lại nhìn dấu ấn trong giấy cam đoan trên tay, ý thức được mình phạm phải sai lầm rất lớn, mà sai lầm này, có thể hủy diệt Phong gia!
Bất chấp mọi thứ, Phương Kính Tai nhắm mắt cầm giấy tông cửa xông ra, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, hắn muốn đi tìm Quách Hàm, hắn muốn lập tức sửa lại sai lầm này!