Không biết là từ đâu đến, giữa vòm trời ân oán của giang hồ bổng dưng xuất hiện một nữ nhi kiếm khách, nữ nhi mà tài nhgệ cũng như sắc đẹp của nàng một phen làm điên đảo giới mày râu hào sĩ khắp Trung Nguyên đến miền Quan Ngoại.
Nàng đẹp, đẹp vô cùng. Cái đẹp của nàng chỉ biết khen được tiếng đẹp mà không sao mô tã thành lời được. Đã thế tài hoa nàng lại xuất chúng. Có thể nói bao nhiêu tinh hoa đều vun đúc vào nàng tất cả.
Nàng như môt đóa nam châm, đi đến đâu là xáo trộn cho địa phương ấy.
Những cuộc tranh chấp ngấm ngầm nhưng không kém hệ trọng. Những cuộc thanh trừng đẩm máu quanh quẩn đó đây của bước chân nàng không ngoài sắc đẹp vô song ấy.
Bao nhiêu tay kiếm khách trẻ đẹp tình tứ cố công lặn lội theo từng bước hát hò của nàng để rồi cuối cùng cũng phải hy sinh dưới mủi kiếm nghiệt ngã của người đẹp, hoặc vì sự ghen tuông vô ý thức của đồng bọn.
Nhưng, tim người đâu phải gổ đá mà chẳng có lúc phải rung động.
Cuối cùng nàng phải ngã gọn vào tay một tranf anh kiệt tài ba để rồi đem tấm thân tuyết giá trao trọn cho chàng.
Nhưng ai học được chử ngờ?
Chính kẻ đã được cái diễm phúc mà bao nhiêu người đang ao ước lại bàng quang để ruồng bỏ nàng.
Đau buồn, thất vọng, nàng lang thang suốt góc bể chân trời để tìm lại hình bóng người yêu. Nhưng hởi ôi, hơn nửa name sau có kẻ đã tìm thấy thây nàng trên ngọn Hợp Lệ Sơn nơi ngoài trường thành vạn lý, với một thanh đoản kiếm xuyên ngập vào tim. Thanh kiếm ấy chinh là thanh Túy Tâm bảo kiếm mà nàng thường sử dụng! Với chiếc bào thai còn nặng mang trên thể xác lạnh ngắt của nàng. Người ta phân vân nghi hoặc không biết nàng phải chăng đã dùng thanh kiếm của mình để tự vận trong cơn đau buồn quá độ, hay bị một kẻ nào ám hại vì hận thù?
Lời ấy truyền đi như một tiếng sét rúng động tám phái võ lâm. Tám vị chưởng mônâ vội hẹn nhau đến Hợp Lệ Sơn và chọn ngọn Bạch Vân Phong để xây mộ chôn nàng cùng với ngọn đoản kiếm oan nghiệt.
Trước phần mộ dựng một tấm bia to:
“Túy Tâm Tiên tử chi mộ”
Rồi bỗng dưng năm sau….