Mấy chục mũi kim bén nhọn, bị chưởng phong dánh bật ra vách đá, rơi lẻng xẻng xuống đất.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hiệp Lê Tửu Tần đang ở phòng bên nghe động, vội chạy đến cất tiếng hỏi:
- Cậu có bị thương không?
Khẻ cười nhạt, Tử Lăng đưa tay khóa chặt mạch huyệt tay tả của lão già.
Động tác của chàng quá nhanh, làm lão vùng thoát không kịp.
Nhưng lão già cũng chẳng cần né tránh. Dường như ý lão không muốn kháng cự.
Trợn trừng mắt nhìn lão, Tử Lăng quát hỏi:
- Lão còn giả vờ không hay biết đó ư?
Nhưng một ý nghĩ thoáng qua, năm ngón tay chàng từ từ buông long.
Buông tiếng thở dài, Hiệp Lê Tửu Tần đáp:
- Đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đâu phải lão này muốn gạt gẫm ngươi… - Chớ tin có biện bạch. Tối thiểu lão phải biết rõ trong huyệt này có đặt sẳn cơ quan giết người.
- Nếu cậu vẩn giử một mực không tin, lão chẳng có biện pháp nào hơn. Chẳng dối gì cậu, hơn mười năm nay, hể có cơ hội làlão đến đây thẩm xét, nhưng nào có thấy chuyện lạ này đâu.
- Chuyện cũng lạ! Chẳng lẽ, cơ quan này là do bát đại chưởng môn kiến thiết từ mười bảy năm trước hay sao?
Một bầu không khí ngột ngạt khó thở đè nặng lên tâm tư chàng.
Chàng vẩn còn thắc mắc:
vừa rồi có tiếng kêu la nghẹt thở của bốn người trong bát đại môn phái, rồi họ mất tích luôn.
Nếu mộ huyệt này do tay họ kiến tạo, hà tất họ còn gặp chuyện chảng lành?
Giang Tâm Mỹ từng bảo với chàng:
Nàng chính là con gái của Túy Tâm Tiên Tử.
Mẫu thân nàng đã bị bát đại chưởng môn hại thác. Oan cừu này, nàng phải trả cho xong.
Câu chuyện nàng kể còn như văng vẳng bên tai:
“Khi mẫu thân được an táng vào mộ phần xong, vàì ngày sau, một nhà săn bắn ở Hiệp Lệ Sơn đào một địa đạo thẳng vào mộ huyệt, rồi mở nắp quan tài ra.. Vì cái chết của mẩu thân nàng làm chấn độg cả giang hồ. Họ nghĩ rằng:
Chắc có nhiều trân châu báu vật được mai táng theo. Nếu gặp được chắc phát tài to.
Nào ngờ, khi mở ra, chỉ gặp một cô bé đang la khóc, một thanh đoãn kiếm và một quyển sách dầy.
Gia đình săn bắn chỉ có hai vợ chồng, họ đem đứa bé đó về nuôi dưỡng cho đến khi trưởng thành, chinh là Giang Tâm Mỹ.
Cha mẹ nuôi của cô đều chẳng biết chử. Vã lại cũng chẳng giao du với người ngoài, nên kiếm và sách đều được giữ nguyên vein.
Quyến sách ấy là “Vô Cực Kinh”. Mẫu thân cô ta nhờ đó mà vang danh thiên hạ.
Hiện giờ, võ công của cô ta đều nhờ noi theo sách ấy mà có.
Câu chuyện của nàng kể và sự that trước mắt có vẽ mâu thuẩn.
Có that nàng là con gái của Túy Tâm Tiên Tử hay không?
Bỗng nhiên… Tiếng chân người từ xa vọng đến kéo Tử Lăng trở về thực tại Đưa mắt hội ý cùng Tử Lăng, Hiệp Lê Tửu Tần dùng phép truyền âm nhập mật nói:
- Có người đến! Hãy mau lánh mặt.
Cả hai liền vội vả chạy bay về phía gian thạch that bean tả, nơi ấy có pho tượng cực lớn. Cả hai cùng núp vào sau tượng để xem động tịnh.
Từ xa, ba bóng người nhanh nhẹn đi đến Định thần nhìn kỹ, Tử Lăng giật mình đánh thót.
Ba vị lúc nãy bi Hiệp Lê Tửu Tần đánh lừa bỏ đi một chặp, nay lại lù lù hiện ra trước mặt.
Ba người dão mắt tứ phía, dò xét tình hình.
Người đi đầu là Vân Trung Tử vụt cất tiếng hỏi:
- Nam huynh! Chắc anh không nhìn loan chứ?
Nam Vô Uùy nheo mày đáp:
- Lão phu ẩn núp cách đây không quá ba mươi trượng, chính mắt tôi trông rỏ kẻ trước người sau đi vào mộ huyệt này kia mà. Điểm chánh yếu là lão già mượn rượu giã điên và gã thiếu niên áo xanh ấy, trong nháy mắt, cũng mất dạng. Thế họ đi ngã nào?
Bồ Tâm sư thái xen vào:
- Lão say qỷ quái ấy lại là một tay võ công cao thủ. Lão đã dùng phép truyền âm nhập mật để phỉnh gạt tôi. Báo hại bần ni đi rão quanh vùng hoang sơn hơn nửa canh. Nhọc nhằn quá đổi.
Vân Trung Tử nghiến răng ken két:
- Bần đạo bị hại còn thảm khổ hơn nửa. Hừ! … Đoạn Hồn Nhai … sơn động … Toàn là lão cả.
Kiếm khắp bảy sơn động, mệt nhọc vô cùng, sau rốt mới biết được mình bị mắc mưu lão.
Nếu bần đạo mà bắt gặp, nhất định phải đập cho lão một trận nhừ tử mới được.
Nam Vô Uùy vụt bật cười:
- Việc lạ nhất là chúng mình được Phổ Vân thiền sư mời đến hội họp nơi đây.
Chuyện bí mật này, tại sao lão say lại biết được?
Cả ba nhìn nhau, không ai giải thích nổi.
Thoạt nghe câu chuyện, Tử Lăng cũng tự đánh dấu hỏi. Chàng đưa mắt nhìn Hiệp Lê Tửu Tần dò xét.
Với nét mặt thản nhiên, cụ vẩn ung dung như không biết.
Nín lặng giây lâu, Bồ Tâm sư thái lại lên tiếng:
- Duyên cớ gì lão Phổ Vân đến giờ này vẩn chưa đến?
Vân Trung Tử tiếp lời:
- Không chừng lão bị gã say ấy phỉnh gạt dẩn đi nơi khác rồi.
Suy nghĩ giây lâu, Nam Vô Uùy đề nghị:
- Thời gian cấp bách, không thể chờ đợi nửa. Chúng mình phải khám xét tung tích của bốn người kia mới được.
Đưa mắt nhìn tứ phía, Vân Trung Tử tỏ vẽ hoài nghi nói:
- Chổ này mọi vật không thay đổi, chả lẽ họ bị Túy Tâm Tiên Tử bắt giữ?
Bồ Tâm sư thái niệm phật rồi nói:
- Mục đích của cuộc hội họp này là điều tra cái chết củaTúy Tâm Tiên Tử và thanh đoãn kiếm xuất hiện ở chốn giang hồ. Thể theo lời viết trong thư, chi bằng bây giờ chúng mình khởi sự khám xét vụ này.
Nói xong, ni cô đưa tay chỉ về phía phiến đá có đề chử “Linh Tẩm”.
Nam Vô Uùy giật mình hỏa:
- Lão sư thái định khai mộ ư?
- Ngoài việc ấy ra, bần ni chẳng còn thấy có biện pháp nào khác hơn.
Vân Trung Tử góp ý kiến:
- Dù lão Phẩ Vân có mặt tại đây, chắc cũng phải chủ trương như thế. Vậy chúng mình còn chờ đợi gì?
Nói xong, lão liền bước dean bên phiến đá, toan vận lực đẩy mạnh.
Tiếng “sè” “sè” nổi lên… Phiến đá bị đẩy chạy mạnh sang một bên, để lộ ra một địa huyệt độ một trượng vuông vức.
Văn Trung Tử dùng sức quá mạnh, phiến đá lại trơn, nên bất thần hụt giò rơi xuống mộ huyệt.
Công lực của lão thuộc vào hạng siêu đẳng, nên vừa rơi xuống, lão liền nhún mình baỳy vọt trở lại.
Thất kinh, lão đưa tay vuốt chòm râu bạc, cố mọi óc đi nược dòng thời gian, đoạn lẩm bẩm:
- Mười bảy năm về trước, lúc đậy nắp mộ, bần đạo và Phổ Vân thiền sư, hai người hiệp lực ráng sức mới đẩy được phiến đá này lại. Nay sao lại nhẹ và trơn thế này?
Nói xong, lão khom mình xuống khám xét.
Thì ra trên miệng huyệt có đục thêm hai long máng, dưới phiến đá được đặt thêm bốn bánh xe thép. Nên cho dù một kẻ tầm thường cũng có thể đẩy phiến đá qua một bên được dể dàng.
Hiển nhiên… sự kiến trúc này là do người sau tu bổ thêm.
Cả ba điều cả kinh thất sắc… Không bảo nhau, họ điều rút khí giói bên mình ra, sẳn sàng ứng chiến.
Ba luồng nhản quan điều tập trung vào nắp quan tài.
Mặc dù mười bảy năm trôi qua, nhưng với chất cây thượng hão hạng, nên thoạt trông qua cổ quan tài vẩn còn nguyên vein.
Điểm đặc biệt là trên nắp sạch sẽ, bóng loan. Dường như có bàn tay người lau chùi hàng bữa.
Sự kiện lạlùng dồn dập đưa đến làm Tử Lăng bất giác lạnh người.
Sau phút do dự, Vân Trung Tử trầm giọng nói:
- Để bần đạo lãnh nhiệm vụ khai quan! Nói xong, cây phất trần được lão vắt trở lại lên vai. Đoạn đưa mười chỉ ra chém vào áo quan tài rồi dùng sức dở lên Nhưng áo quan vẩn trơ trơ không một chút nhúc nhích.
Hơi hổ thẹn, lão tự bào chữa:
- Với tám phần công lực của Hồi Phong chưởng, bần đạo tự nghĩ không đến đổi quá yếu, hà tất giở không nổi nắp quan.
Suy nghĩ giây lâu, lão tiếp:
- Không vào hang hùm, sao bắt được cọp. Vậy mời hai bạn giúp tôi một tay.
Hai người đứng ngoài khẽ gật đầu, đồngxăn tay áo, nhảy vào trợ lực.
Ba người đồng đưa ra một lượt ba hồi phong chưởng.
Sau khi bị sức mạnh dở lên, nắpp quan tài “kẹt, kẹt” di động.
Dưới sức hút cực mạnh của chưởng phong, nắp quan rốt cuộc bật tung ra, rout nằm nghiêng bên cạnh.
Tử Lăng bị kích doing đến cực độ, chàng chỉ có thể chăm chú dò xét thần sắc của ba người, trong khi chàng không thể nhìn thấy sự kiện trong quan tài.
Nét mặt ba người bổng lắng dịu xuống, đồng khoan khoái thở ra một hơi dài.
Thì ra bộ xương vẩn còn nguyên vẹn, y xiêm như củ… Ba người đứng lặng giây lâu, Vân Trung Tử đề nghị:
-Mặc dù bộ xương còn đấy, nhưng nghi vấn còn nhiều. Bàn tay lạ đã sữa đổi nắp huyệt, thêm vào sự mất tích của bốn người. Chúng mình phải xem xét kỹ bộ xương này mới được.
Nam Vô Uùy gật đầu đồng ý:
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta nên xem xét di hài, rồi hãy thăm dò nơi khác! Nói xong, lão nhún mình nhảy trước xuống huyệt.
Hai người đứng bên kế tiếp theo sau.
Mặc dù thời gian cách đã mười bảy năm rồi, nhưng cả ba người họ đều đồng thấy là y phục vẩn như xưa, không hề thay đổi.
Vân Trung Tử dùng chì phong vẽ một vòng tròn nơi ngực di hài. Lớp y xiêm mục nát theo đà gió bay đi, để lộ ra nửa cây xương ngực nguyên vẹn.
Cả ba cùng kinh ngạc đến tột độ Thanh đoãn kiếm đâm ngập trên ngực Túy Tâm Tiên Tử, được bát đại môn phái đồng ý quyết định chôn theo nàng, nay bổng nhiên không cánh mà bay.. Bồ Tâm sư thái ngạc nhiên kêu lên:
- Ồ! Thanh kiếm đâu?
Vân Trung Tử điềm nhiên đáp:
- Trong thơ, lão Phổ Vân đã nói rỏ việc ấy, thanh Túy Tâm Kiếm đã xuất hiện trên chốn giang hồ. Bằng không, lão cũng chẳng mời chúng mình đến đây hội họp.
- Thế thì áo quan đã được người ta mở ra?
- Không những thế, nếu lão phu đoán không lầm thì cốt hài này không phải của Túy Tâm Tiên Tử.
Bồ Tâm sư thái kinh ngạc, kêu:
- Lão đạo hữu sao dám quả quyết như thế? các vị hãy xem này! Chổ bị đâm tối thiểu phải gãy một cây xương. Nhưng lồng ngực của coat hài này nguyên vein.
Vân Trung Tử suy nghĩ giây lâu đoạn nói:
- Lúc thác, bào thai trong bụng Túy Tâm Tiên Tử đã lớn, việc này phiền sư thái khám hộ.
Nói xong, lão cùng Nam Vô Uùy ngoãnh mặt ra. Mặc dù là một bộ hài coat, nhưng họ không muốn Bồ Tâm sư thái cảm thấy hổ thẹn.
Giây lâu! Tiếng của Bồ Tâm sư thái vang lên:
- Không xong rồi! Hai lão đạo trưởng cả kinh quay lại:
- Chuyện gì thế?
- Không phải là cốt hài của Túy Tâm Tiên Tử, vì không có bộ xương của hài nhi.
Và đây là bộ hài cốt của đàn ông. Vì bộ xương chân của phụ nữ khác biệt một cách rõ rệt.
- Ồ! Bộ xương của đàn ông? Một vấn đề trọng đại đấy.
- Thế cứ bỏ lại đây. Chúng mình hãy lục xoát xung quanh chổ này.
Tử Lăng nghe lời nói ấy, bất giác giật mình đánh thót.
Vừa lúc ba vị chưởng môn định rút mình nhảy ra khỏi huyệt, bổng nhiên một luồng âm thanh kỳ quái nổi lên.