“Uy, đứng lên.”
……
“Rời giường.”
…..
Ta mơ mơ màng màng mở mắt — rõ ràng là khuôn mặt Tông Thế Công.
“Ô…..” vừa mới ngồi dậy, toàn thân tản ra cảm giác đau nhức, ta nhịn không được hanh ra tiếng.
“Nhìn cái gì vậy a! Còn không phải kiệt tác của ngươi!”
“Vậy nên ta vội tới thượng dược cho ngươi a.” Tông Thế Công lắc lắc bình dược trong tay, không đợi ta phản ứng, xoát một chút vén chăn trên người ta lên.
Thân thể xích lỏa lỏa cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Trên thân thể trắng nõn đầy những điểm đỏ bắt mắt, địa phương cá biệt còn có ứ ngân xanh tím.
Nửa người dưới có vết dịch thể khô, chỗ mông còn có chút cảm giác ẩm ướt.
“Ngươi…..ngươi dĩ nhiên…..” ta vừa thẹn vừa giận, “Ngươi nhượng ta như vậy xuất môn thế nào a!”
“Ngươi cũng không phải không mặc quần áo xuất môn.”
“Đây là thái độ ngươi đối xử với một người bị ngươi cường bạo sao?” Hắn cư nhiên một điểm biểu hiện ý áy náy cũng không có.
“Người bị cường bạo ngươi tối hôm qua không phải cũng rất nhiệt tình sao?”
“Ta….ta nào có?”
“Cũng không biết là ai vẫn lấy tay âu yếm ta ở đây…..” Hắn cư nhiên không biết xấu hổ chỉ vào đũng quần của mình.
“Ta đó là cho ngươi mang áo mưa! Đông tây kia của ngươi ta cũng không phải không có còn muốn sờ của ngươi làm gì.”
“Áo mưa?”
“Chính là trùm lên trên cái chỗ….. sau đó của ngươi……. cái đó sẽ không bắn ở ta….. ta…… trong cái kia.”
“Nga — như vậy a. Đừng lo, lần sau cũng có thể dùng.”
Ta liếc ngang hắn, oán hận nói: “Không, có, lần, sau.”
“Vậy là tốt nhất. Ta cũng mong chúng ta có thể đem sự tình thành cái gì cũng chưa từng phát sinh.”
“Phi! Ngươi ăn uống no đủ quệt quệt miệng còn muốn chạy sao?” Sao có thể cứ như vậy tiện nghi ngươi. Phiêu kỹ còn phải trả tiền nha! ( Long mỗ: đây là cái tỉ dụ gì a……)
“Vậy muốn ta phụ trách thế nào?”
“Không phải phụ trách, là bồi thường. Bồi thường xong chúng ta liền không ai nợ ai.”
“Được, muốn bồi theo cách nào?” Tông Thế Công hai tay ôm ngực, nhìn qua rất có hứng thú hỏi.
Ta cười ( cười gian) nói: “Đêm nay chúng ta làm thêm một lần, đổi lại ngươi bị ta áp. Ngươi tối hôm qua đè ép ta vài lần đêm nay ta liền áp ngươi vài lần.”
“Ngươi nghĩ có khả năng sao?”
Không có khả năng! Không có phương pháp! Trong đầu có một thanh âm thay thế ta trả lời.
Tông Thế Công tựa người ở bên giường, trầm giọng nói: “Ảo tưởng tình yêu không phải là chuyện xấu, nhưng suy nghĩ lung tung là không được rồi.”
Vậy lẽ nào muốn ta cứ như vậy mặc cho ngươi khi dễ a?
Ta tích cực nghĩ đối sách.
Tông Thế Công lại đột nhiên bắt đầu lật lại cái mông ta.
“Ngươi làm gì a?” Ta cảnh giác nói.
“Giúp ngươi sát dược. Ngươi thoạt nhìn là lần đầu tiên. Phía sau đại khái bị thương đi.”
Ta chặn ngang đoạt lấy chai dược lớn tiếng phản bác: “Chê cười! Ta…..ta Vạn Niên Thọ thân kinh bách chiến. Ta nếu như xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất. Bỏ đi bỏ đi, ta tự mình xoa dược.” Ta mới không muốn thừa nhận tấm thân xử nữ của mình bị hắn vạch trần.
Tông Thế Công hiển nhiên không tin lý do thoái thác của ta, buồn cười nói: “Tốt lắm, chính ngươi đến. Tiểu Nhất sẽ mang nước nóng tới cho ngươi tắm. Chuẩn bị thỏa đáng sau đó đến tiền thính.” Nói xong liền đi ra cũng không quay đầu lại.
Tông, Thế, Công, ta nguyền rủa ngươi bị bệnh liệt dương, tính công năng giảm xuống, sau khi kết hôn cũng là tính vô năng, lão bà của ngươi cho ngươi bị cắm sừng tử, nhi tử của ngươi cũng là một GAY, chính mình bị áp, nếu không thì nhất định không thể sinh hài tử….. ta vừa cẩn cẩn dực dực thượng dược cho tiểu cúc hoa vừa ở trong lòng nghĩ ra những từ ác liệt nhất âm thầm rủa Tông Thế Công một phen.