Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Tần Mộ Sắc chuẩn bị tất cả ổn thỏa xong, liền dẫn Biệt Tiêu Tuyết đến nằm trên Hàn Băng ngàn năm, tất nhiên mọi người cũng đi theo, ngay cả mấy người mấy ngày không tới Lam Thiếu Lăng và Tống phu nhân ở bên ngoài cũng ngựa không ngừng vó chạy về, mặc dù mẫu thân Biệt Tiêu Tuyết chỉ là thứ xuất, Tống phu nhân và vị muội muội này cũng không thân thiết, nhưng sau khi Biệt Tiêu Tuyết cửa nát nhà tan liền nuôi dưỡng ở dưới gối Tống phu nhân từ nhỏ. Từ trong tã lót đã đến Tống gia, cũng đã nuôi mười sáu mười bảy năm, Tống phu nhân đặt rất nhiều tâm huyết và yêu thương trên người nàng, không ít hơn Tống Ngạn Triệt chút nào. Hôm nay Biệt Tiêu Tuyết trải qua kiếp nạn lớn của đời này, vị di mẫu là Tống phu nhân, há có thể không ở bên cạnh.
Tần Mộ Sắc đã thu xếp tất cả ổn thỏa, nhưng vẫn nói lời cảnh báo trước, nghịch hành kinh mạch cộng thêm hỏa độc công tâm, vô cùng hung hiểm, chuyện này cũng không nắm chắc mười trên mười. Trong quá trình bất kỳ ngoài ý muốn đều có thể xảy ra.
Khi Tần Mộ Sắc nói, trong lòng Tống phu nhân càng thêm hoang mang, sớm biết vậy dù có trói cũng phải trôi Cốc thần y tới.
Thượng Quan Hành cười: "Ngươi là Lạt thủ y tiên còn không được, vậy còn người nào làm được nữa? Làm ơn, lão nhân gia ngươi cũng đừng làm ta sợ nữa."
"Dạ dạ dạ ~! Thượng Quan công tử nói rất đúng! Tống phu nhân, Tống công tử, vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu. Lúc này hỏa độc trong cơ thể đã dần dần bắt đầu phát tác, nằm ở trên Hàn Băng ngàn năm, ý thức dần dần biến mất. Mà đôi dây mây song sinh là Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng đã bị buộc ở hai bên Hàn Băng ngàn năm. Nguyệt Quang Đằng ở một bên, Thái Dương Đằng ở một bên, hai dây mây lồng vào nhau trên đỉnh Hàn Băng, cũng chính là hướng đầu Biệt Tiêu Tuyết.
Kế tiếp Tần Mộ Sắc chẳng hề làm gì cả, mà là chờ, đợi ước chừng một nén nhang. Một nén nhang này đối với mỗi người ở đây đều như sống một ngày tựa một năm, vô cùng dài, nhất là Lịch Nhược Hải, trái tim giống bị đặt nướng trên lửa. Hỏa độc của Biệt Tiêu Tuyết cứ tăng thêm một phần, lòng của Lịch Nhược Hải lại càng thêm đau đớn một phần. Không ngừng hỏi Tần Mộ Sắc khi nào bắt đầu khử độc cho Biệt Tiêu Tuyết. Biệt Tiêu Tuyết cứ nằm vô cùng đau đớn như vậy, thật sự khiến người khác đau lòng.
Trái lại Tần Mộ Sắc cũng không gấp, nói: "Tất cả đều phải xem vận may của nàng, nếu nàng có thể chịu được cửa thứ nhất này, mới có thể tiến hành nghịch hành kinh mạch, hiện tại nhìn thấy nàng nằm ở đó khổ sở không chịu nổi, trên thực tế Hàn Băng ngàn năm dưới người nàng đang từ từ hút lấy hỏa độc trong cơ thể nàng, đợi sau khi tất cả hỏa độc dẫn vào Hàn Băng ngàn năm, Thái Dương Đằng trong Tiên Đằng sẽ sẽ bắt đầu hút lấy hỏa độc, sau đó Thái Dương Đằng truyền cho Nguyệt Quang Đằng, trải qua từng đợt tinh lọc, độc tố trong hỏa độc liền không còn nguy hại, ngược lại chuyển thành thuốc tốt để nghịch hành kinh mạch, sẽ từ chỗ giao nhau của hai Tiên Đằng chạy vào huyệt bách hội, đi khắp toàn thân Biệt cô nương, đến lúc đó có thể châm cứu nghịch hành kinh mạch rồi."
"Mộ Sắc, ta không hiểu, vì sao nhất định phải nghịch hành kinh mạch, nếu hỏa độc đã lấy ra, tại sao còn muốn nhét trở lại? Trực tiếp đỡ Biệt Tiêu Tuyết dậy chẳng phải tốt sao." Đường Cửu không hiểu, mọi người cũng không hiểu, nhưng mọi người cũng không dám hỏi, sợ chọc giận vị y tiên tính tình cổ quai này, dù sao nhìn nàng một thân phục trang như lửa đỏ vô cùng yêu diễm và khí chất khiến người người sợ hãi này, cũng biết cô nương này không phải hiền lành, nhưng Đường Cửu không sợ! die,nd;anl,eq.uyd,on Cũng không biết tại sao này Tần Môh Sắc lại kiên nhẫn với Đường Cửu như vậy. Mặc dù lời nói vẫn gay gắt, nhưng so với những người khác thì tốt hơn quá nhiều.
Đương nhiên Tần Mộ Sắc đối tốt với Đường Cửu, bởi vì tính tình các nàng hợp nhau, tương lai còn có thể là người cùng chung một đường, hoặc là nói các nàng vốn chính là người một đường, an hem như thể tay chân. Tần Mộ Sắc cười cười, trả lời: "Bởi vì Biệt cô nương chịu hỏa độc ăn mòn hàng năm, trong cơ thể sớm đã lệ thuộc vào độc tinh. Sau khi loại bỏ độc tính, bên trong thân thể của nàng không có độc vật tẩm bổ, ngược lại không sống nổi. Cho nên phải làm hành động nguy hiểm, đưa hỏa độc đã tinh lọc trở về trong cơ thể lần nữa. Hỏa độc đã không có độc tính, tác dụng của nghịch hành kinh mạch chính là hấp thu hỏa độc không có độc, để cơ thể trở về trạng thái chưa từng trúng độc.”
Trời ạ! Thật là phức tạp! Đây là cảm giác lớn nhất của Đường Cửu sau khi nghe xong. Mọi người thấy Thái Dương Đằng hiện từng điểm sáng màu hồng, giống như ngàn vạn đốm lửa nhỏ, theo gió bay lên. Màu sắc Thái Dương Đằng cũng càng ngày càng đỏ, hồng rồi đến đen, mà lúc tới màu đỏ đen, màu sắc liền bắt đầu quay ngược lại, trở về màu đỏ, màu hồng, cho đến khi hiện ra màu hồng nhạt lờ mở, liền tiến về phía Nguyệt Quang Đằng, giống như lúc Đường Cửu thấy Nguyệt Quang Đằng đêm đó. Di,iend/anl;eq.uyd,on Nguyệt Quang Đằng hiện ra sắc vàng, những điểm vàng giống như bầu trời đầy sao, từng điểm sáng vàng đi lên phía trước, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi. Trong khi Thái Dương Đằng vô cùng chậm thì Nguyệt Quang Đằng lại như gió táp, trực tiếp hội tụ đến ngọn hai dây mây. Ngay lúc đó hỏa độc bắt đầu hướng về phía sau quay ngược lại, hỏa độc đã được tinh hội tụ ở nơi giao thoa của hai Tiên Đằng, hai sức mạnh một đỏ một vàng cùng nhau hội tụ ở huyệt Bách Hội Biệt Tiêu Tuyết.
Biến hóa! Hung hiểm! Cũng chính là từ khắc này bắt đầu, Biệt Tiêu Tuyết bệnh hàng năm nên thiếu máu, lúc Tần Mộ Sắc bắt đầu châm cứu thời điểm, Biệt Tiêu Tuyết không chịu nổi áp lực châm cứu, vả lại nghịch hành kinh mạch phải hao phí rất nhiều máu, lúc dùng châm rất nhiều máu tuôn ra, thậm còn bốc hơi, thân thể Biệt Tiêu Tuyết quá yếu, tất nhiên không cách nào cung cấp đầy đủ máu.
Một khi máu trong cơ thể nàng bốc hơi gần hết, e là cho dù có Đại La Thần Tiên cũng khó cứu.
Lúc cần người trợ giúp dũng cảm tiến lên, Tần Mộ Sắc ở một bên thi châm liền bắt đầu an bài, tổng cộng trong nhà có sáu người rảnh rỗi đều dùng tới, nhìn dáng vẻ Tần Mộ Sắc có vẻ bình tĩnh, rất dễ nhận thấy nàng đã sớm đoán được rằng có thể sẽ xảy ra tình trạng này, chỉ là không nói rõ với mọi người phương án cụ thể.
Tần Mộ Sắc vừa thi châm, vừa bắt đầu đầy đủ sử dụng những người trong phòng này giúp một tay đâu vào đấy, thật ra thì nàng sớm tính toán cẩn thận rồi. Ai tới ai không, nàng đều nắm ở trong tay.
Đường Cửu vad Tống phu nhân phụ trách cầm hai cây cây kéo lớn cắt bỏ hai đầu Tiên Đằng. Đường Cửu kinh ngạc phát hiện Tiên Đằng rỗng ruột. Thượng Quan Hành và Lam Thiếu Lăng phụ trách lấy nội lực bảo vệ tâm mạch Biệt Tiêu Tuyết, mà hai cỗ nội lực này lại không thể rót trực tiếp vào trong cơ thể Biệt Tiêu Tuyết, phải thông qua khối Hàn Băng ngàn năm này, hai người này cần đưa nội lực vào trong Hàn Băng ngàn năm, sau đó Hàn Băng sẽ chậm rãi rót vào trong cơ thể Biệt Tiêu Tuyết. Đối với Thượng Quan Hành và Lam Thiếu Lăng mà nói, thật là một khiêu chiến không nhỏ, vận chuyển chân khí xong, có lẽ bàn tay cũng nứt da rồi, nói không chừng còn trực tiếp đông thành tượng đá.
Đừng nói tay đông thành tượng đá, coi như cả người đông thành tượng đá cũng phải không thể, không nói đến mạng người quan trọng, chỉ nói đến cách làm người của hai vị huynh đệ này, há có thể ngồi nhìn mặc kệ! d.iend;anl,eq-uyd;on Huống chi hai nhà Lam, Tống là thế giao, tổ tông đã bắt đầu quen biết nhau, thưở nhỏ Lam Thiếu Lăng thường qua phủ chơi đùa, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã của Biệt Tiêu Tuyết, không phải huynh muội, mà hơn hẳn huynh muội.
Thượng Quan Hành cũng không cần nói, du hiệp giang hồ, cùng Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng làm bạn nhiều năm, mặc dù so ra kém Lam Thiếu Lăng đã làm bạn với Tống Ngạn Triệt từ thời mặc tã, nhưng Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng tôn hắn là huynh trưởng, có thể thấy địa vị trong ba huynh đệ cũng không bình thường.
Việc chuyển nội lực này không có Tống Ngạn Triệt, một là Tống Ngạn Triệt không thể bại lộ võ công trước mặt lão nương hắn, hai là Tần Mộ Sắc còn có chuyện quan trọng và thảm thiết hơn giao cho hắn và Lịch Nhược Hải! Đổ máu! Tống Ngạn Triệt và Lịch Nhược Hải đang sống sờ sờ biến thành hai Huyết Ngưu, y theo an bài, phân phó của Tần Mộ Sắc, hai người Tống phu nhân và Đường Cửu cắt cheo miệng Tiên Đằng rồi đâm vào trong cổ tay của Tống Ngạn Triệt và Lịch Nhược Hải, Đường Cửu ở bên kia rat ay với Lịch Nhược Hải rất mau chông, chính xác, dễ dàng! Một phát là xong!
Tống phu nhân bên kia thì thương nhi tử, nói gì cũng không ra tay, cho đến khi Đường Cửu quả quyết xuất hiện, Tống phu nhân không ra tay thì nàng đến! Nàng! Đường Cửu nàng ra tay! Chỉ nghe "A" một tiếng, Tống Ngạn Triệt hét thảm một tiếng, bà điên Đường Cửu này ra tay thật ác độc! Đây là đến báo thù mà.
Truyền máu! Truyền chân khí! Châm cứu! Mọi người đẫm máu chiến đấu rất hăng hái, Biệt Tiêu Tuyết chuyển nguy thành an. d/ien[ơdan-le=q-uyd0n Tiên Đằng, Hàn Băng chớp mắt một cái phát ra quang hoa vạn trượng, sau đó lóe sáng rực rỡ như pháo hoa, rồi biến mất dần, từ từ ảm đạm.
Không còn ánh sáng trầm trầm của Hàn Băng ngàn năm, Tiên Đằng lấp lánh ánh sao cũng chẳng còn, chỉ có sắc mặt của Biệt Tiêu Tuyết từ từ hồng nhuận, nhưng người vẫn chưa tỉnh. Lịch Nhược Hải cũng không quan tâm đến việc băng bó vết thương trên tay, gấp gáp chạy đến trước mặt Biệt Tiêu Tuyến, đến xem tình trạng Biệt Tiêu Tuyết.
Tần Mộ Sắc ở một bên vừa giúp đám người Thượng Quan Hành xử lý vết thương và tổn thương do lạnh giá trên tay, vừa nói cho Lịch Nhược Hải, có thể cõng người trở về trong phòng, nghỉ ngơi, đợi nàng đến theo dõi chăm sóc. Điều kiện tiên quyết là Lịch Nhược Hải cõng được, mất nhiều máu như vậy, Mộ Sắc cũng không tin tên này còn có hơi sức.
"Để ta! Để ta! Để ta cõng!" Đường Cửu xung phong nhận việc, đảm đương làm cu li, Đường Cửu thật là một kẻ thích lao động chân tay, ở đâu cần thì hướng về nơi đó! Về phần Lịch Nhược Hải vẫn nên đi xử lý cái cổ tay thảm không nỡ nhìn kia đi! Thật đáng thương, trong nhà này tổng cộng có bốn nam nhân, không có một ai trên tay không dính máu, có bị băng lạnh khiến máu, từ Hàn Băng xuống lòng bàn tay, ngay cả phần da thịt thì cũng máu me nhầy nhụa, vô cùng thê thảm.
Hai vị còn lại, tình trạng cũng không khá hơn chút nào! Trên cổ tay có một lỗ thủng, Tiên Đằng này thô to như vậy, đâm vào cổ tay thật đúng là quá sức, hơn nữa bây giờ mặt hai cái vị này không có chút máu, sắc mặt trắng bệch, tái nhợt như tờ giấy, xem ra phải bồi bổ thật tốt rồi.
Nhất là Tống Ngạn Triệt, Đường Cửu thật sự sợ hắn hôn mê. Tất nhiên Tống phu nhân cũng đau lòng vô biên, ra trước nhi tử, ra sau nhi tử, vô cùng ân cần với nhi tử. d”i%end,anl)eq&qud*o)nLúc này, cũng có thể để bọn nha hoàn gia đinh tiến vào, quản gia Ngô bá mang theo một đội nha hoàn người hầu, ba chân bốn cẳng phân công rõ ràng, 2-3 người một tổ, lần lượt vây quanh, mang tất cả về phòng nghỉ ngơi, về phần Đường Cửu bên kia, tự nhiên cũng có người đón lấy, Tứ phía yên bình, tám phương ổn định khiêng Biệt Tiêu Tuyết đi. Tiêu Tuyết Các yên tĩnh, đường lại khá xa, cho nên trong khoảng thời gian này Biệt Tiêu Tuyết cũng sẽ được sắp xếp ở trong phủ.
Tống phu nhân long đong vất vả, hôm nay lại bị dày vò như vậy, cũng mệt mỏi, thấy Tống Ngạn Triệt không sao, không ngất, cũng không khóc! Liền yên lòng, về phòng đi. Mọi người bị dày vò một ngày, cuối cùng đến ban đêm cũng yên lòng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, trừ Tần Mộ Sắc. Tần Mộ Sắc còn phải tiếp tục xem, chỉ sợ vị Biệt đại tiểu thư này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm hỏng bước kế tiếp trong kế hoạch của Giáo chủ.
Nhìn khuôn mặt Biệt Tiêu Tuyết ngủ say, Tần Mộ Sắc một tiếng thở dài, sống sót chỉ là để nghênh đón khổ sở càng nhiều, đáng thương đáng tiếc! Nhưng có ai là không đáng thương đáng tiếc đây? Ngay cả Giáo chủ cũng đáng thương như vậy, Tần Mộ Sắc lại nghĩ tới bóng lưng lẻ loi, cô độc đó, bóng lưng khiến nàng dùng một đời để nhìn từ xa!