Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Nhưng mà người không có ý hại hổ, hổ lại muốn đả thương người! Thật đúng là không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Đường Cửu không hiểu đạo lý này, còn thành thật với Tần Mộ Sắc, chỉ sợ là sớm muộn gì nói những thứ quan trọng ra. Nhưng mà, cũng không chỉ Đường Cửu không nhìn ra, ngay cả Tống phu nhân trải qua trăm trận chiến, Tống Ngạn Triệt đầy ý nghĩ xấu xa cũng không nhìn ra sơ hở của Tần Mộ Sắc. Thứ nhất là tiếp xúc quá ít, Tần Mộ Sắc mang danh là chữa bệnh, vẫn duy trì khoảng cách tương đối với Tống phu nhân và Tống Ngạn Triệt. Thứ hai, trước khi đến Tần Mộ Sắc đã chuẩn bị đầy đủ, không cần tự mình đi tìm hiểu nhiều chuyện, dĩ nhiên là không có sơ hở gì lớn để có thể bại lộ.
"Mộ Sắc! Thượng Quan đại ca dùng bồ câu đưa tin, nói là đã lấy được Hàn Băng ngàn năm, đã lên đường trở lại." Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt đã hơn nửa tháng, Tiên Đằng nuôi trồng bên ngoài Tiêu Tuyết Các, ngược lại khiến Tiêu Tuyết Các u tĩnh tiêu điều mang theo một chút nắng. Không biết có phải những cây mai bên ngoài Tiêu Tuyết Các bị Tiên Đằng ảnh hưởng hay không, lại nở rộ trong ngày thu. Mai trắng đầy sân, đẹp đẽ như tuyết rơi trong mùa thu, còn có từng đợt hương thơm nhè nhẹ lan toả, làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Trong sân Tiêu Tuyết Các, Biệt Tiêu Tuyết được nha hoàn đỡ, cùng Tần Mộ Sắc, Đường Cửu đi ngắm hoa mai trong viện. Biệt Tiêu Tuyết được vị thần y Tần Mộ Sắc này chăm sóc, tình trạng bệnh dần dần chuyển biến tốt, trên khuôn mặt vốn trắng như tờ giấy cũng từ từ có chút huyết sắc, trên mặt dần dần thêm mấy phần đỏ thắm, một bộ quần áo màu trắng, càng khiến nàng giống như hoa mai tiên tử. Nàng đứng trước cây mai, lại làm cho người ta không phân được là hoa mai đẹp hơn, hay là nàng đẹp hơn.
Có câu nói người còn yêu kiều hơn hoa, giờ phút này trong Tiêu Tuyết Các, người còn yêu kiều hơn hoa cũng không chỉ có một mình Biệt Tiêu Tuyết. Khác với Biệt Tiêu Tuyết mềm mại như liễu đu đưa theo gió, còn lại hai vị mỹ nhân mỗi người một vẻ. Giống như một ngọn lửa chính là Tần Mộ Sắc, có thể nói là mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ, một đôi mắt xếch, vẻ đẹp sắc bén kiều diễm thể hiện rõ ở từng cử chỉ.
Người người chỉ nói Tần Mộ Sắc, thủ đoạn sắc bén, ra tay ác độc, lòng dạ như rắn độc. Tính tình Tần Mộ Sắc như vậy vốn khiến người người kính trọng từ xa, trốn tránh e sợ còn không kịp, nhưng lại cứ làm chuyện bất ngờ, thích hại thì hại, thích cứu thì cứu. Tuy tính tình tàn nhẫn, nhưng trong thiên hạ, y thuật cũng là có một không hai, vừa là y tiên giúp cải tử hồi sinh, vừa là nữ ma đầu thủ đoạn sắc bén, chẳng trách mọi người tặng cho nàng danh hiệu, lạt thủ y tiên. Vừa là y tiên, nhưng cũng lạt thủ, vô cùng chuẩn xác.
Cảnh đẹp, mỹ nhân như thế, càng làm người ta vui tai vui mắt hơn. Đường Cửu chỉ lo chảy nước miếng với người ta, hoàn toàn không biết ở ngoài viện, nha hoàn ma ma, bọn gia đinh, thấy ba người các nàng đứng chung một chỗ, đều cùng cảm thấy tuyệt diệu như nhau, chỉ là mỗi người duyên dáng một vẻ mà thôi. Biệt Tiêu Tuyết là liễu mềm đu đưa theo gió, đẹp như Tây Tử khi bị bệnh. Tần Mộ Sắc là diễm lệ vô song, vẻ đẹp có một không hai trong thiên hạ. Đường Cửu sao! Là vẻ đẹp không tim không phổi, vẻ đẹp trong sáng, ngọt ngào, ngốc nghếch.
Mặt bánh bao tròn trịa, hai mắt thật to, lông mi hướng lên trời, cười không tim không phổi, đáy mắt trong suốt như vũng nước hồ. Mặc dù có lúc hành động cử chỉ của Đường Cửu quá mức lỗ mãng, nhưng là vì vậy nên có nhiều hơn mấy phần vẻ đẹp thẳng thắn. d]iend[anleq[uyd’on Có câu nói là thiên nhiên là trang sức, thanh thủy hóa phù dung. Không mang trang sức thì ngược lại rất tươi mát tự nhiên, đẹp khiến người ta không dời nổi con ngươi, giống như thấy nàng đã cảm thấy chỗ nào trên thế giới này cũng sáng ngời, ngay cả không khí cũng trở nên mát mẻ, trên người của Đường Cửu luôn mang theo một loại sức hút làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
"Một nhóm Sương Tuyết mỹ nhân thật đẹp, mấy vị mỹ nữ, xin hãy nể mặt, tiểu sinh bên này ra lễ!"
"Tuyết thì có nhưng sương không có, tất cả các cây đều là hoa mai tuyết! Tại sao Tống Ngạn Triệt ngươi lại quay về? Chẳng lẽ là biết những cây mai này bỗng nhiên nở hoa, đặc biệt trở lại ngắm mai hay sao?" Đường Cửu không quay đầu lại cũng biết đây là giọng của ai. Tống Ngạn Triệt, tại sao tên ôn thần này lại trở lại, lúc này nàng mới vừa trải qua nửa tháng thật tốt, chẳng lẽ lại phải bắt đầu dụ dỗ "Trẻ em" tiếp?
"Ta trở lại để ngắm mỹ nhân đấy!" Không biết xấu hổ, quạt giấy nâng lên. Tống Ngạn Triệt cầm quạt giấy, nâng cằm Đường Cửu, híp mắt, trêu chọc Đường Cửu.
Cằm Đường Cửu bị quạt giấy nâng lên, cứng cổ, vẻ mặt mèo ăn cứt, đôi mắt to tròn vo nhìn chằm chằm, đứng hình tại chỗ. Thật muốn đánh hắn! Nhưng vì thân thể Biệt Tiêu Tuyết, Đường Cửu nàng nhịn.d’iend,anl.eq’uyd,on Đánh hắn ngất xỉu cũng không sao. Tên này vốn là cần ăn đòn, chỉ là thân thể Tiêu Tuyết mới vừa có chút chuyển biến tốt, đang đến phần trị liệu cuối cùng, dọa sợ nàng thực sự không nên làm!
Ta nhịn! Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao(*), Đường Cửu thề, sớm muộn gì nàng cũng cho hai đao vào xương sương Tống Ngạn Triệt, thù này không báo không phải là quân tử, trước mặt nhiều người như vậy, đùa giỡn nàng, chắc chắn phải trả đũa lại!
(*) Nhẫn (忍): nhịn. Chữ Nhẫn trong tiếng Trung là bộ Tâm nhưng trên đầu có một chữ Đao (刀)
Trả đũa thế nào, đùa giỡn lại sao? Đường Cửu suy nghĩ một chút hình ảnh đó. Nàng, mặc nam trang, cầm quạt giấy nâng cằm Tống Ngạn Triệt, với tới sao? Tên này cao 1m8, chân dài! Không không không... không được không cần không muốn! Đường Cửu suy nghĩ cái hình ảnh đó một chút, không khỏi lắc đầu, hình ảnh kia thật đẹp, nàng không dám nhìn! Tống Ngạn Triệt anh tuấn tiêu sái, ngũ quan cường tráng, mày kiếm mắt sáng mặc nữ trang, có thể nhìn nổi sao? Cơm đêm qua cũng không phải là để nàng phun ra.
Tống Ngạn Triệt đẹp trai thì đẹp trai, nhưng tuyệt không âm nhu, chỉ nhìn diện mạo không, tuyệt đối ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng phi phàm, nhưng bộ dáng nam tử chính gốc này mà mặc nữ trang, chắc chắn là bê đê!
Ngọc thụ lâm phong, thoạt nhìn là như vậy, nhưng trên thực tế không giữ được nửa khắc đồng hồ. Từng ttừng phút phút đồng hồ biểu diễn cho ngươi xem cái gì gọi là yếu đuối, liễu yếu đu đưa theo gió! Đường Cửu suy nghĩ một chút cũng muốn khóc thút thít, đẹp trai đi nữa cũng vô ích. Đều là huynh đệ, sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy chứ, tại sao Thượng Quan đại ca lại oai hùng bất phàm như vậy chứ. Trời ạ, Đường Cửu ngươi đang nhớ cái gì? Đúng! Chỉ là ngưỡng mộ! Kính nể!
Chắc chắn Tống Ngạn Triệt sẽ giở giọng khóc cho ngươi xem. Nếu Tống Ngạn Triệt biết suy nghĩ ghét bỏ hắn của Đường Cửu, còn ở đằng kia ngưỡng mộ Thượng Quan Hành không ngừng, không phải là không thể điên lên. Chỉ là, Tống Ngạn Triệt không biết, Đường Cửu biết Thượng Quan Hành từ trước, còn biết hắn sau.
"Biểu muội!"
"Biểu muội!"
Hai tiếng biểu muội, đến từ miệng của hai công tử khác nhau.
Đường Cửu thổi phù một tiếng, vui mừng lên tiếng, sau đó bắt đầu ôm bụng cười không ngừng, ngửa tới ngửa lui cười rất vui vẻ, chỉ thiếu lăn lộn trên đất thôi.
Tống Ngạn Triệt này và biểu ca nàng ở cùng một chỗ mấy ngày, phối hợp ăn ý như vậy từ bao giờ. Tống Ngạn Triệt gọi biểu muội Biệt Tiêu Tuyết, biểu ca Lịch Nhược Hải của Đường Cừu gọi nàng, vậy mà lại cùng một lúc.
"Được rồi, đừng cười! Có cái gì hay mà cười!" Không buồn cười, Tống Ngạn Triệt cũng tự cười theo, cười hì hì bảo Đường Cửu đừng cười, kết quả chính mình lại theo Đường Cửu không ngừng cười.
Còn lại Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết, Tần Mộ Sắc, Lam Thiếu Lăng bốn mặt nhìn nhau. D*iend,anl)equ4d0n Lúc Lam Thiếu Lăng nhìn vào mắt Tần Mộ Sắc, cảm thấy ánh mắt nữ tử này quá sắc bén, vô cùng xinh đẹp nhưng sát khí lại quá nặng. Vả lại đáy mắt lộ ra tà khí, lạt thủ y tiên, quả nhiên không phải là một người đơn giản.
Tần Mộ Sắc nhìn vào ánh mắt Lam Thiếu Lăng thì cảm thấy nam tử này vô cùng lười biếng, từ trên xuống dưới viết rõ ràng bốn chữ: ta là người rảnh rỗi! Được rồi! Hai người kia còn chưa cọ sát bắn ra tia lửa tinh ái, bọn họ cùng nhìn nhau và cùng thấy ghét, thiếu chút nữa thì đã thấy thù oán rồi.
Bọn họ không có, nhưng một đôi khác lại có nha! Trong tiếng sét, là ai đã đánh trúng trái tim đối phương? Từ xưa tài tử xứng giai nhân, mặc dù giai nhân này có hơi yếu ớt, tài tử này cũng chẳng phải tài hoa hơn người, nhưng như vậy lại xứng đôi hơn! Huống chi không có tài hoa và thân thể hoàn hảo, bọn họ còn có dung mạo mà!
Hay cho một đôi trai tài gái sắc! Nam đẹp, nữ xinh! Tướng mạo này của Lịch Nhược Hải cũng là chọn ra trong top đầu, tuyệt đối là chàng thiếu niên phong nhã hào hoa, khí vũ hiên ngang.
"Khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ......" Lại còn kêu khụ nữa, hai người này cũng có thể so với ánh trăng trên trời, "Trời lạnh! Vào nhà nói chuyện đi!" Đường Cửu mời mọi người vào trong Tiêu Tuyết Các các nghỉ ngơi, rất có phong phạm là nữ chủ nhân hiện tại của Tống gia.
Tống Ngạn Triệt cười trêu ghẹo nói: "Con dâu hiền! Đây chính là chỗ của Tiêu Tuyết, ngươi kêu gì mà to thế, tuy nói ngươi là nữ chủ nhân của Tống gia, nhưng ngươi cũng không thể làm thay việc của người khác đâu!"
"Ta nhổ vào!" Đường Cửu hận không được cho cái tên không biết xấu hổ này một cái tát dính lên tường, kéo cũng không ra. Cho hắn voi, hắn còn đòi tiên (*), tên Tống Ngạn Triệt này thật thích ăn đòn, da lại dày phải không?
(*) Cho hắn ba phần màu sắc, hắn liền mở phường nhuộm: Giống với câu được voi đòi tiên nên mình dùng luôn
Biệt Tiêu Tuyết cười nói: "Ca ca luôn nói chuyện không nghiêm chỉnh, xin Lịch công tử đừng trách móc, các vị, mời vào trong!"
Đoàn người được Biệt Tiêu Tuyết mời, liền đi vào bên trong Tiêu Tuyết Các. Tiêu Tuyết Các thật sự là nơi u tĩnh, đoàn người ăn điểm tâm uống trà, d&iend&nl3qu4d.n trôi qua một buổi sáng, ngay cả Biệt Tiêu Tuyết luôn luôn yếu ớt cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại cười cười nói nói rất có tinh thần.
Dĩ nhiên nàng không mệt, có một đám người cùng nàng nói chuyện phiếm, ngâm thơ làm câu đối, uống trà phẩm trà, ngắm hoa thưởng mai, rất hợp ý! Nếu không phải Tần Mộ Sắc nhắc nhở nàng một lát nữa nên uống thuốc, chỉ sợ là vẫn còn muốn trò chuyện tiếp như vậy.
Trước khi uống thuốc phải ăn cơm, Tống Ngạn Triệt trêu đùa vui vẻ còn tưởng rằng phải gọi gia đinh đến tửu lâu nhà mình bưng đồ ăn đến! Ai biết rằng Đường Cửu đã bố trí tốt rồi. Trong lòng Tống Ngạn Triệt nói thầm: "Nha đầu này rất được nha! Xem ra thật sự chính mình đã xem nhẹ nàng!"
"Biết ngươi sùng bái ta, nhưng ngươi không nên cứ nhìn chằm chằm ta như thế đâu? Lau nước miếng chảy trên mép một chút đi!" Dứt lời, Đường Cửu liền đoạt lấy khăn lau trong tay nha hoàn ném cho Tống Ngạn Triệt, thiếu chút nữa thì ném lên trên mặt Tống Ngạn Triệt.
"Ha ha ha......"
"Ha ha ha......"
"Ha ha ha......" Đường Cửu vừa nói lời này, mọi người buồn cười đến nỗi phải đấm lên bàn, mấy vị công tử tiểu thư cũng khỏi cần nói, mất sạch hình tượng. Ngay cả nha hoàn ma ma ca ca đầy phòng cũng không thể nhịn được, nhất là khi thấy thiếu chút nữa thì Tống Ngạn Triệt bị khăn lau đệp lên mặt, khuôn mặt hoảng hốt luống cuống, quẫn bách 囧như say đòn, rất thú vị. Mọi người không khỏi cười huơ tay múa chân, ngửa tới ngửa lui.
Tống Ngạn Triệt khẽ cau mày, cười nói: "Cười đi! Cười đi! Nhìn thiếu nãi nãi mới cưới về này đi! Nhìn đi, nhìn đi, không những có thể làm việc, còn có thể gây cười! Còn cười! Tô mụ mụ, Hồng Trang, Lục Liễu, xới cơm đi, khách sắp chết đói rồi."
"Không sao! Chúng ta không đói tí nào! Để cho chúng ta cười thêm một lúc! Nhị ca, huynh hãy lau nước dãi thật sạch đi, đừng để giọt lên trên bàn ăn." Lam Thiếu Lăng nằm sấp bàn không dậy nổi, nhị ca hắn cũng không nói lại được, không thể dừng lại được, ha ha ha......
Cái gì gọi là bạn xấu, cái này gọi là bạn xấu, Tống Ngạn Triệt cảm thấy rõ ràng mình chọn lầm bạn.