Tường Vi Ngược Lối

Chương 7

Trình Tố chưa kịp phản ứng lại thì anh đã bị Lộ Tri Nghi nhét táo vào tay.
Anh sửng sốt vài giây, lúc lấy lại tinh thần, cô gái đã đóng cửa phòng.
Chỉ còn mùi thơm trong lành thoang thoảng trong không khí, phảng phất, như có như không, khiến người ta không thể làm lơ.
-


Vào nhà, Lộ Tri Nghi uống liền mấy ngụm nước mới dần bình tĩnh lại.
Cô cũng không biết vừa nãy cô nghĩ gì, chắc là bị câu “chúng ta quen nhau à” của người đàn ông k ch thích, cô bèn liều lĩnh giới thiệu bản thân.
May mà anh là giáo viên, chắc là sẽ không so đo với mình.


Lộ Tri Nghi thất thần cầm một quyển sách lên, lúc mở sách mới nhận ra cái mình cầm là tập đề hóa học.
Cô cố gắng đọc đề mục, nhưng vẫn không tập trung. Lúc này Lộ Hoằng gọi điện thoại đến, nói là mai phải đi công tác, bảo cô có việc gì thì gọi điện thoại cho Giang Ánh Nguyệt.


“Thật ra dì của con cũng rất quan tâm con, hoa quả hôm nay là dì mua đấy.”
Lộ Tri Nghi chỉ khẽ vâng, không trả lời đề tài liên quan đến Giang Ánh Nguyệt, cô hỏi Lộ Hoằng: “Vậy khi nào bố về ạ.”
“Nhanh thì ba bốn ngày, chậm thì nửa tháng.”
Lộ Tri Nghi hơi lo lắng: “Việc này phiền phức lắm ạ?”


“Không phiền.” Lộ Hoằng cười: “Như đi công tác bình thường thôi, con chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, bầu không khí bỗng dưng an tĩnh lại, Lộ Tri Nghi nhớ lại lời bố nói, cô nhìn hoa quả được đặt trên bàn trà.


Trước không biết còn đỡ, bây giờ biết là Giang Ánh Nguyệt mua, cô bỗng hết muốn ăn.
Lộ Tri Nghi đứng dậy đi vào phòng ngủ, cầm áo ngủ, không nhịn được, cô lại ngó ra ban công đối diện.
Không sáng đèn, phòng khách tối om, giống như không có ai.
Anh lại đi ra ngoài ư, hay là ngủ rồi?


Chắc là ngủ rồi, dù sao thì giờ đã hơn mười giờ, thường thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của giáo viên rất ổn định.
Lộ Tri Nghi nhìn thêm một lúc rồi thôi, cô cầm quần áo, đang định đi tắm thì điện thoại reo.


Bởi vì đã chuyển ra ngoại trú, còn trúng tuyển đại học nước ngoài, giáo viên không hạn chế quyền sử dụng điện thoại của Lộ Tri Nghi.
Là một dãy số lạ.
Do dự một lát, Lộ Tri Nghi nhận điện thoại.


“Lưu lại đi, số của tôi đấy.” Một giọng nam từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, nói chuyện đường đột như đang ra lệnh.
Lộ Tri Nghi ngây người, “Ai vậy ạ?”
Đối phương cười không lý do, “Đừng giả vờ nữa, cậu không nghe ra tôi là ai à?”
Lộ Tri Nghi: “...”


“Số điện thoại là số Wechat, cậu tự thêm bạn đi, vậy nhé.”
Không đợi Lộ Tri Nghi mở miệng hỏi, đối phương liền cúp máy.
Tiếng máy bận vang lên, Lộ Nghi Tri cầm điện thoại, bấy giờ cô mới nhận ra, là Tần Tiêu Nam.


Chỉ có cái loại thiếu gia ăn chơi trác táng như cậu ta nói chuyện với người khác mới vênh vênh váo váo như thế.
Lộ Tri Nghi khó hiểu.
Cô mở nhật ký điện thoại, trực tiếp xóa nhật ký cuộc gọi từ cậu ta.


Thật ra không chỉ Tần Tiêu Nam, sau khi video diễn thuyết ở đại hội tuyên thệ được mọi người thích và chia sẻ lan tràn trên mạng, Lộ Tri Nghi thường xuyên nhận được mấy lá thư và món quà kỳ lạ.
Mấy hôm trước cô vừa đến trường đã nhìn thấy một hộp quà hình trái tim to đặt trên bàn mình.


Các bạn trong lớp xúm lại đùa, nói là soái ca Cố Tử Hàng lớp 9 bên cạnh tặng.
Nhưng Lộ Tri Nghi còn chẳng biết người này trông như thế nào.
Đương nhiên, cũng không có hứng biết.
Cô nhờ Sở Nghiên trả quà về giúp cô, may mà người ấy không đến quấy rầy nữa.


Ngày hôm nay, Lộ Tri Nghi đi học như bình thường.
Chỉ là học xong tiết tự học buổi tối, tài xế đến đón mình đúng giờ mỗi tối lại chẳng thấy đâu.
Mà hôm nay cũng trùng hợp, trời thì mưa, Lộ Tri Nghi thì quên mang ô.


Lộ Tri Nghi đứng ở cổng trường đợi năm phút, đang định gọi điện thoại cho tài xế hỏi tình hình thì đúng lúc này, Giang Ánh Nguyệt gọi điện thoại đến.
“Tri Nghi à, hôm nay dì có việc phải dùng xe, một mình con về được đúng không?”
Giang Ánh Nguyệt nói như vậy, Lộ Tri Nghi liền hiểu.


Lộ Hoằng đi công tác, cuối cùng Giang Ánh Nguyệt đã tìm được cơ hội ra oai phủ đầu mình, cô nên nghĩ ra sớm mới phải.
Lộ Tri Nghi không nói gì, chỉ ồ một tiếng rồi cúp điện thoại.


Dù sao nơi cô ở cũng rất gần trường, đi về một mình không phải chuyện gì khó khăn không làm được, vốn dĩ Lộ Tri Nghi có thể hoàn toàn không cần tài xế đến đón mình mỗi tối.
Chỉ là cơn mưa này…
Lộ Tri Nghi giơ tay sờ thử, nước mưa lạnh lẽo nhanh chóng rơi xuống lòng bàn tay.


Chỉ có hai ba trăm mét, gọi xe hình như hơi lãng phí, chạy một đoạn thôi là đến nhanh không ấy mà.
Hạ quyết tâm, Lộ Tri Nghi giơ hai tay che đỉnh đầu, đang định chạy đi thì bỗng nhiên có một chiếc ô chắn trước mặt mình.
Cô ngây người, quay lại.


Một nam sinh xa lạ đứng bên cạnh cô, “Mình đưa cậu đi nhé.”
Hình như biết giây tiếp theo Lộ Tri Nghi sẽ hỏi gì, nam sinh lập tức nói tiếp: “Mình là Cố Tử Hàng.”


Cách đó không xa có mấy nữ sinh đang đi tới, hình như bọn họ đã phát hiện Lộ Tri Nghi và Cố Tử Hàng đứng dưới phòng bảo vệ, nháo nhào nhìn qua đây, giấu nụ cười, còn đang thì thầm gì đó.
Trong đêm mưa, soái ca mỹ nữ đi chung một chiếc ô, quả thực sẽ khiến người ta liên tưởng không ngớt.


Lộ Tri Nghi lập tức lùi lại một bước: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Thậm chí cô còn chưa nhìn kỹ diện mạo của Cố Tử Hàng, chạy một mạch vào trong màn mưa.
Mưa không to, nhưng dầm mưa cả đường, lúc về đến nhà, người Lộ Tri Nghi nhếch nhác, ướt một mảng lớn.


Thời tiết của An Ninh là như vậy, thay đổi bất thường, rõ ràng đã vào xuân lâu rồi nhưng đêm mưa hạ nhiệt độ thế này vẫn không kịp đề phòng.


Dù về nhà việc đầu tiên làm là coi quần áo ướt, tắm nước ấm, nhưng nửa đêm, Lộ Tri Nghi vẫn bị đánh thức bởi cơn đau âm ỉ phát ra từ bụng.
Như có cái gì đó đang véo, đau từng cơn.


Bật đèn, Lộ Tri Nghi miễn cưỡng ngồi dậy, đi vệ sinh mới nhận ra, đại khái là bỗng nhiên bị cảm lạnh, kỳ kinh của cô đến sớm.
Hơn nữa không biết có phải khoảng thời gian trước cô ngủ không ngon giấc dẫn đến hệ miễn dịch suy giảm không, một cơn mưa không chỉ giục kỳ kinh đến, cổ họng cũng đau râm ran.


Lộ Tri Nghi giơ tay sờ trán, rất nóng.
Trong nhà không có băng vệ sinh, không có thuốc cảm, cô đứng thôi đã thấy chóng mặt, mê man nằm trên giường, cố gắng hít thở bằng cái mũi bị tắc, lấy điện thoại ra.
Hai rưỡi sáng rồi.


Lộ Hoằng đã nói, có chuyện gì có thể tìm Giang Ánh Nguyệt, tuy Lộ Tri Nghi không hề muốn làm phiền ả ta, nhưng lúc này, hình như cô cũng không thể trông cậy vào ai khác được.
Lộ Tri Nghi tìm số của Giang Ánh Nguyệt rồi gọi điện thoại, nhưng chuông đổ một lúc, điện thoại bị tắt.


Lộ Tri Nghi nhắm mắt, đã biết sẽ là kết quả này.
Cô chỉ đành đặt điện thoại bên gối, nằm vào trong chăn ngủ, nhưng người liên tục toát mồ hôi lạnh, cô vừa lạnh vừa nóng, căn bản không thể ngủ được.
Lăn qua lộn lại một lúc lâu, Lộ Tri Nghi bỗng nhớ ra gì đó, mở phần mềm đặt đồ ăn.


Ban đầu chỉ định thử thôi, không ngờ xung quanh thật sự có hiệu thuốc mở cửa 24 tiếng. Lộ Tri Nghi mơ màng đặt đơn, điền địa chỉ, sau khi xác nhận thanh toán thành công, cuối cùng cô cũng thở phào.
Cô quấn chặt chăn nhắm mắt lại, yên lặng chờ người giao hàng mang thuốc đến nhà.


Nhưng nửa tiếng sau, lúc cô mở app ra, cô lại thấy đơn hàng hiển thị đã được giao.
Lộ Tri Nghi hoang mang gọi điện thoại cho anh giao hàng, nói mình chưa hề nhận được đồ, ai ngờ đầu kia điện thoại, anh ấy lại nói với cô:


“Anh giao rồi mà, là một chàng trai ký nhận, chắc là bạn trai của em, em đi hỏi cậu ấy xem.”
Lộ Tri Nghi: “…”
Vốn đang chảy mồ hôi, nghe anh giao hàng này nói xong, Lộ Tri Nghi càng cảm thấy trán mình chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nam…
Chẳng lẽ!


Lộ Tri Nghi nghĩ đến một khả năng nào đó, cô cuống quít mở đơn đặt hàng ra kiểm tra, lúc nhìn thấy mình viết nhầm 903 thành 902, đầu cô ong lên, trắng xóa một vùng.
Thôi xong.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
-
Mười phút trước, Trình Tố mới về đến nhà, tắm rửa xong, nghe thấy tiếng gõ cửa.


Gần như sẽ không có ai đến tìm anh trong khoảng thời gian này cả, Trình Tố nhíu mày, anh mở mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài.
Là một người giao hàng.
Tay cầm một cái túi, hình như đựng gì đó, căng phồng.
Chẳng lẽ là đồ ăn khuya mà Trì Duệ mua cho mình?


Vừa nãy ở chỗ làm anh nhắc đến một lần, nói là gần đây có một tiệm mì mới mở, ăn khá ngon.
Trình Tố không nghĩ nhiều, mở cửa.
Người giao hàng rất lịch sự, đưa túi giấy bằng cả hai tay: “Đồ của anh, hãy đánh giá năm sao, cảm ơn ạ.”


Giao đồ xong thì người giao hàng đi, Trình Tố đóng cửa, mơ hồ mở túi ra.
Hai gói băng vệ sinh Không Gian Thiếu Nữ, hai hộp thuốc cảm.
Trình Tố: “...?”
Anh lập tức xem đơn đặt hàng dán trên túi, địa chỉ nhận hàng đúng là phòng 902 tòa này, nhưng mà -
Người nhận hàng lại là Lộ tiểu thư.


Nhìn bốn số cuối số điện thoại, cũng không phải mình.
Hình như Trình Tố đã hiểu ra điều gì đó.
Trình Tố không còn gì để nói, anh cầm đồ dùng thiếu nữ vỏ hồng nhạt mà lòng bàn tay bỗng nóng lên.
Ném đồ lên bàn trà, Trình Tố ra ban công châm điếu thuốc.


Sương trắng dâng lên, đồng thời, theo bản năng, tầm mắt của anh hướng sang phòng ngủ đối diện.
Chắc là người trong phòng vẫn chưa ngủ, một chiếc đèn vặn xuống mức sáng thấp nhất, ánh đèn yếu ớt, như đang ám chỉ trạng thái của người trong phòng.


Ba giờ sáng, băng vệ sinh, thuốc cảm, nghĩ thôi đã thấy không thoải mái lắm.
Trình Tố không phải người nhiệt tình gì, giao đồ nhầm đến chỗ anh, chỉ có tự mình sang lấy, anh không thể chủ động sang đưa cho cô.
Nhưng mà sắp hút xong một điếu thuốc, đối diện vẫn không hề có động tĩnh gì.


Thở ra làn khói cuối cùng, Trình Tố cúi đầu dập thuốc, quay về phòng.
Anh giơ tay tắt đèn trên tường, trong một chớp mắt, anh nhìn thấy quả táo đặt ở trên bàn.
Trong hộp đựng đồ lặt vặt, còn có một chiếc băng cá nhân nho nhỏ, hồng nhạt.
Đều là cô tặng.


Trái tim như tảng đá bỗng bị thứ gì đó chọc trúng, Trình Tố dừng động tác tắt đèn.


Thật ra bắt đầu từ khoảnh khắc chần chừ khi nãy, anh đã hiểu, là đồng cảm cũng được, thương tiếc cũng được, tóm lại là trong khoảnh khắc này, anh không thể làm ra vẻ ý chí sắt đá như bình thường được nữa.
Hít một hơi, như thỏa hiệp, Trình Tố xách túi lên đi gõ cửa phòng đối diện.


Hai phút sau, cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Lộ Tri Nghi khoác một chiếc áo khoác, mặt trắng bệch, tóc dài xõa sau lưng, chiếc cổ mảnh khảnh mỏng manh.
Cửa hai nhà đều mở, một cơn gió lùa qua, Lộ Tri Nghi co rúm người lại, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Trình Tố.
Anh không đeo kính.


Ánh mắt đó không giống bình thường lắm, trong sự ôn hòa lại mang theo sự lạnh lẽo nhiều hơn, khiến người ta hoảng loạn vô cớ.
Lộ Tri Nghi không dám nhìn anh lâu hơn, cô vội vàng cụp mắt.


“Em, em xin lỗi thầy Thành ạ.” Lộ Tri Nghi xin lỗi vì nửa đêm còn quấy nhiễu anh nghỉ ngơi, “Vừa nãy em không tỉnh táo lắm nên em viết sai số nhà, em xin lỗi nhiều ạ.”


Có lẽ là mới từ trên giường ngồi dậy, cổ áo ngủ của Lộ Tri Nghi hơi xộc xệch, xương quai xanh trắng nõn lấp ló lộ ra một nửa, vài sợi tóc ái muội rũ trên cổ.


Đó là một sự quyến rũ vừa như có như không mà vừa gần ngay trước mắt, như là chiếc hộp Pandora đựng đồ cấm kỵ, ra sức thu hút tầm mắt của mọi người, như thể nhìn xuống thêm chút nữa thì sẽ nhìn thấy toàn bộ đường cong mềm mại của thiếu nữ.
Bỗng nhiên cổ họng Trình Tố hơi khô, anh quay mặt đi.


Anh không nói gì, giơ tay đưa túi cho cô.
Lộ Tri Nghi vội vàng nhận lấy.
Hai người đang ở trong trạng thái “quen biết, nhưng không hoàn toàn quen biết”, đưa và nhận đồ giao nhầm xong thì không còn gì để nói nữa.
Lộ Tri Nghi đành phải căng da đầu nói: “Em cảm ơn ạ.”


“Không cần đâu.” Cuối cùng người đàn ông cũng trả lời, nói xong anh xoay người, còn chưa kịp bước vào nhà thì một cơn gió đêm khá mạnh phả thẳng vào người, sau đó ầm một tiếng.
Bóng dáng người đàn ông cũng khựng lại theo.


Trong lối đi an tĩnh, cửa phòng 902 bị cơn gió mạnh khi nãy thổi đóng sầm lại.
360 độ kín không một khe hở, đóng chặt.
Bầu không khí trở nên an tĩnh một cách lạ thường.
Vài giây sau, Lộ Tri Nghi mới dè dặt hỏi bóng dáng đưa lưng về phía mình:


“Thầy Thành, có phải thầy không mang chìa khóa không ạ…”
Trình Tố: “...”