Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 7-7: Mùa Xuân Năm 2003 (7)

Cuối tháng Năm, đầu tháng Sáu năm 2003, đại dịch SARS dần dần được khống chế. Trong bản tin hằng ngày, không còn thấy công bố số người bị nhiễm mới nữa. Nỗi lo sợ đại dịch SARS đã bắt đầu lắng xuống.

Cuộc sống dần trở lại với quỹ đạo của nó. Trường học đã mở cửa, học sinh, sinh viên bắt đầu lên lớp như bình thường. Những sinh viên nhà ở Thành Đô lần lượt kéo nhau trở lại trường, nhưng Đường Thi Vận thì vẫn chưa quay lại. Tô Nhất gọi điện đến nhà nhắn cô mau chóng quay lại trường, nhưng người nghe máy lại là mẹ của cô. Sau những lời cảm ơn đầy khách khí, bà nói vài hôm nữa sẽ đưa con gái về trường.

Nhưng vài ngày sau lại có tin Bố Đường Thi Vận nộp đơn xin nghỉ ốm cho cô, nói là cả học kì này cô sẽ không đến lớp.

Tô Nhất rất đỗi kinh ngạc, hỏi các bạn: “Bệnh gì? Không phải bị SARS đấy chứ?”

Dĩ nhiên là không phải, do làm tốt công tác phòng tránh, Thành Đô không có trường hợp nào bị mắc bệnh. Lúc rời khỏi trường, Đường Thi Vận rất khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên ốm nặng đến mức phải nghỉ học dài ngày? Chu Hồng cũng cảm thấy khó hiểu. “Bố Đường Thi Vận nói cậu ấy bị thiếu máu nặng. Kì lạ thật, trước đây cậu ấy đúng là có bị thiếu máu, cũng thường xuyên thấy cậu ấy ăn những đồ bổ máu, nhưng sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy?”

Tô Nhất rủ Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng tới nhà thăm Đường Thi Vận vào chủ nhật. Đương nhiên là họ không phản đối. Về việc Đường Thi Vận đột ngột nghỉ ốm, các cô đều cảm thấy rất khó hiểu.

Hứa Tố Kiệt nói: “Phải là chị xin nghỉ ốm mới đúng. Gần đây, chẳng hiểu sao chị cứ thấy toàn thân mỏi mệt, chẳng muốn ăn gì cả.”

“Chị Hứa, cùng em ra phố ăn vặt sau trường ăn Mao huyết vượng1 đi. Đảm bảo chị sẽ thích.” Tô Nhất rủ. Mao huyết vượng là món ăn nổi tiếng của Thành Đô, nguyên liệu chủ yếu là thịt thủ, xương, phổi và lòng già của heo, ướp với gừng, tiêu, rượu và một số gia vị, hầm thành canh, sau đó cho tiết canh đã hãm vào, ăn nóng, mùi vị khá độc đáo.

1. Một trong những món ăn của vùng Tứ Xuyên.

“Em nói vậy, chị cũng muốn đi. Đi thôi.” Hứa Tố Kiệt đồng ý.

“Chu Hồng, cậu cũng đi nhé. Đừng có nằm ườn trên giường nữa, cậu sẽ mọc rễ ở đấy mất.” Tô Nhất lại nói.

Chu Hồng lắc đầu, đáp: “Hai người đi đi, em không muốn ăn.”

Tô Nhất lắc đầu bó tay, cùng Hứa Tố Kiệt đi ăn Mao huyết vượng. Đến trước cửa quán, ngửi mùi thơm của món canh, Tô Nhất đã muốn chảy nước miếng. Nhưng khuôn mặt Hứa Tố Kiệt đột nhiên biến sắc, cô vội dựa vào một cái cây bên đường, nôn ọe.

Thấy vậy, Tô Nhất lo lắng hỏi: “Hứa Tố Kiệt, chị sao thế? Ăn phải cái gì linh tinh rồi đúng không? Không đúng, chúng ta đã ăn gì đâu.”

Hứa Tố Kiệt đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cô phút chốc càng trở nên nhợt nhạt. Cô hốt hoảng nói: “Tô Nhất, cùng chị ra hiệu thuốc đã nhé.”

“Ra hiệu thuộc chi bằng đi thẳng đến bệnh viện để bác sĩ khám cho chị. Còn hơn uống thuốc linh tinh.”

“Không, ra hiệu thuốc.”

Hôm đó, Tô Nhất không được ăn món Mao huyết vượng. Gần trường có một hiệu thuốc nhỏ nhưng Hứa Tố Kiệt khăng khăng đòi ngồi xe buýt qua vài  trạm, đến một cửa hàng thuốc lớn ở xa trường.

Hứa Tố Kiệt chỉ mua một thứ ở hiệu thuốc, chính là que thử thai. Khi thấy cô lấy từ trên kệ xuống hộp que thử thai, Tô Nhất sững người, hỏi nhỏ: “Chị Hứa, chị... không phải chứ?”

Hứa Tố Kiệt thì thầm: “Ừ, chị đang nghi mình có thai rồi.”

Kết quả kiểm tra đã chứng minh nghi ngờ của Hứa Tố Kiệt là đúng.

***

Sáng Chủ nhật, bọn Tô Nhất đi thăm Đường Thi Vận, cả anh Chu cũng đi cùng. Anh ta định đi thăm Đường Thi Vận xong sẽ đưa Hứa Tố Kiệt đi mua thuốc phá thai.

Tô Nhất vừa nghe đã thấy vô cùng nguy hiểm. “Chị Hứa, chị thực sự muốn tự dùng thuốc phá thai sao? Nếu không ra hết mà bị băng huyết thì sẽ rất nguy hiểm. Báo chí trước đây đã nói có nhiều trường hợp như vậy mà.”

“Chị biết, chị cũng tìm hiểu rồi. Chị sẽ cẩn thận.”

Hứa Tố Kiệt đã quyết, Tô Nhất cũng chẳng biết nói gì. Cô nhìn sang anh Chu, gương mặt đôn hậu của anh ta đầy vẻ lo lắng. Cô bĩu môi, nghĩ bụng: Không biết điều mà phòng tránh từ trước, giờ mới lo thì nói làm gì?

Chu Hồng thấy thái độ của Tô Nhất thì lén kéo tay cô, thì thầm: “Cậu trách anh Chu làm gì chứ, chị Hứa còn chẳng trách anh ta, làm gì đến lượt cậu.”

Đúng là như vậy. Sau khi đi mua que thử thai, Hứa Tố Kiệt đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Đến lúc đó cô mới biết buổi tối đầu tiên khi Hứa Tố Kiệt về kí túc xá muộn, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao nét mặt cô lại tươi tỉnh đến lạ. Thì ra đêm đó, cô cùng anh Chu đã...

“Anh ấy muốn chị. Chị cũng đồng ý hiến dâng cho anh ấy. Trải nghiệm đó vô cùng hạnh phúc, chị không hối hận.” Hứa Tố Kiệt đã nói như vậy với Tô Nhất.

Tô Nhất á khẩu hồi lâu. Mặc dù ở trường đại học, chuyện nam nữ quan hệ với nhau đã không còn mới mẻ, có đôi còn thuê hẳn một căn hộ ngoài trường để sống chung, nhưng khi chuyện đó xảy ra với chính người chị em thân thiết ở chung phòng, cô thực sự cảm thấy sốc.

Hứa Tố Kiệt không còn là thiếu nữ nữa, lần đầu tiên của cô đã cho anh Chu.

Những tiểu thuyết tình yêu trong sáng nói với cô rằng lần đầu tiên của người con gái rất quý giá. Nó nên được giữ đến ngày tân hôn, hiến dâng cho người nguyện cùng mình trọn đời chung sống. Còn bây giờ, càng ngày càng có nhiều cô gái chấp nhận hiến dâng lần đầu tiên quý giá của mình. Chỉ cần giây phút ấy, tình yêu bùng cháy, họ sẽ lao vào như những con thiêu thân, dâng hiến cho người yêu của mình. Thời đại đã thay đổi, chẳng mấy người để ý giữ cái nghìn vàng trước hôn nhân. Nếu đều là những người đã trưởng thành, nếu đôi bên cùng tình nguyện thì người ta hoàn toàn có quyền quyết định trao thân cho ai.

Nhưng Tô Nhất vẫn cảm thấy giữ gìn tấm thân trong trắng đến đêm tân hôn thì tốt hơn. Đêm động phòng hoa chúc là một trong những dịp vui mừng trọng đại của đời người, cô hi vọng có thể để dành khoảnh khắc tuyệt vời ấy cho đêm hạnh phúc nhất đời mình.

Đến dưới nhà Đường Thi Vận, anh Chu ngồi ở dưới chờ, chỉ có bọn Tô Nhất đi lên. Bà Đường thấy các cô đến thì miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Các cháu đến thăm Thi Vận à? Cảm ơn các cháu đã quan tâm. Có điều nó ngủ rồi, không tiện gặp các cháu.”

“Cô, bọn cháu có thể chờ đến khi bạn ấy dậy.” Tô Nhất còn trẻ nên tính tình vẫn bộc trực, không để ý nhiều, chỉ nghĩ khó khăn lắm mới đến thăm bạn được một lần nên phải gặp rồi hẵng đi. Cô hoàn toàn không nhận ra ngụ ý từ chối trong lời nói của mẹ Đường Thi Vận.

“Nó mà ngủ thì phải đến vài tiếng, sợ mất thời gian của các cháu. Hay là các cháu cứ về đi, lần sau lại đến.”

Lời bà ta nói rõ ràng là có ý tiễn khách, bọn Tô Nhất quay sang nhìn nhau, chỉ còn cách đứng dậy chào tạm biệt: “Vậy lần sau bọn cháu lại đến thăm.”

Cả ba đang định đi về thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn vang lên từ một căn phòng: “A... Buông tôi ra... Buông tôi ra...”

Tô Nhất thính tai, mới nghe đã biết là giọng của Đường Thi Vận. Cô lập tức khựng lại, Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng cũng vậy.

Trong phòng có tiếng người vội vàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có bà ở đây.”

“Buông tôi ra...” Vẫn là tiếng la hét, kèm theo tiếng ném đồ vật loảng xoảng.

Rất nhanh sau đó, tiếng la hét biến thành nôn khan. Hứa Tố Kiệt nghe mà mặt trắng bệch. Là một người phụ nữ ngày nào cũng bị ốm nghén hành hạ, cô quá rõ tiếng nôn ọe đó có ý nghĩa gì.

Nét mặt bà Đường sa sầm lại, bà ta gần như đuổi bọn Tô Nhất ra khỏi nhà, sau đó nhanh chóng đóng cửa. Cả ba đều ngẩn ngơ đứng nhìn cánh cửa, một lúc lâu sau mới sực tỉnh.

Chu Hồng là người đầu tiên lên tiếng: “Trời ạ, Đường Thi Vận sao thế? Có vẻ như tinh thần cô ấy có vấn đề.”

Tô Nhất gật đầu tán thành. “Hình như cô ấy đã gặp phải chuyện gì rất kích động.”

Hứa Tố Kiệt hít một hơi dài, nói: “Hình như con bé... giống chị, có thai rồi.”

Tô Nhất và Chu Hồng trợn tròn mắt.

Nếu nói tin Hứa Tố Kiệt có thai khiến Tô Nhất sững sờ như nghe tiếng sấm rền thì tin Đường Thi Vận mang thai chẳng khác gì tiếng sét đánh giữa trời quang, làm cô thất kinh đến ngây người.