Tương Tư Thành Bệnh

Chương 8: Đi chơi

“Không muốn nói cũng không sao.”
Tư Minh Cẩm thay cô băng bó kĩ, nghiêng người thu thập tàn cuộc.
Lúc này Thẩm Nhu mới hoàn hồn, vội vàng nói, “Có thể là bởi vì anh ấy đã cứu tôi.”
Đây cũng coi như là một nguyên nhân.
Động tác của Tư Minh Cẩm hơi dừng lại, “Nói nghe chút đi.”


Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, không rõ cảm xúc bên trong, Thẩm Nhu kể chỉ vì nghĩ anh muốn thông qua đó tìm linh cảm thiết kế váy cưới. Cho nên cô nói rất nhỏ, kể từ khi còn bé tắm chung với Giang Trì Ý tới lúc lớn.
Liên quan tới chuyện xảy ra năm 14 tuổi, cô cũng kể rõ một năm một mười cho Tư Minh Cẩm nghe.


Tư Minh Cẩm chỉ lẳng lặng nghe, khi thì nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Nhu, khi lại dời mắt nhìn đi nơi khác làm cho người ta đoán không ra tâm tư.
Mãi cho tới khi Thẩm Nhu kể chuyện xong, nam nhân đưa cho cô một chai nước lọc.


“Cảm ơn hội trưởng.” Thẩm Nhu nhận nước, nghĩ gì đó lại hỏi, “Sao rồi? Tìm được linh cảm không?”
Cô để ý chính là chuyện áo cưới.
Tư Minh Cẩm ừ nhẹ một tiếng, “Về thôi, cũng không còn sớm nữa.”
Biết Tư Minh Cẩm đã tìm được linh cảm, Thẩm Nhu vô cùng vui mừng.


Không uổng phí công sức cô nói lâu như vậy, nói đến miệng lưỡi đắng khô.
Trên đường về khách ạn, Thẩm Nhu hỏi thăm hành trình của Tư Minh Cẩm, muốn cùng anh quay về Quế thành.
Hai ngày nữa Tư Minh Cẩm sẽ lên máy bay.


Thẩm Nhu có chút thất vọng, “Tiếc thật, còn tưởng rằng có thể làm bạn đi cùng.”
Nam nhân liếc cô một cái, không nói gì.
Cho đến khi về đến khách sạn, Tư Minh Cẩm đưa Thẩm Nhu đến trước cửa phòng, anh mới cố lấy hết dũng khí, trước khi Thẩm Nhu vào trong, kéo tay cô lại.


Cô sửng sốt, dường như không ngờ Tư Minh Cẩm sẽ có cử chỉ này, vô cùng giật mình. Quay đầu đối diện với ánh mắt người kia, khẩn trương đến mức nói lắp, “Sao, sao vậy?”
Tư Minh Cẩm, “Đang tiện ở đây thì ngày mai đi cùng tôi tới công viên trò chơi và thủy cung đi dạo, tìm linh cảm.”


Hồi lâu sau Thẩm Nhu mới phản ứng, “Tôi sao?”
Theo kế hoạch thì tối mai cô sẽ quay về Quế thành.
Nhưng thật ra cũng không cần về gấp quá làm gì, bởi vì trong một tháng tới, cô cũng chỉ cần tập trung vào hôn lễ của mình và Giang Trì Ý.


Công việc ở Giai Ngẫu Thiên Thành còn có đồng nghiệp khác phụ trách, vậy nên cô có thể ở lại Đồng thành thêm một ngày cũng không sao.
“Được thôi, vậy mai mấy giờ?” Thẩm Nhu sảng khoái đồng ý.
Tư Minh Cẩm thả lỏng tay cô, hai tay lặng lẽ vòng ra sau lưng, nắm chặt.


Trên mặt anh vẫn không chút gợn sóng, nhưng từ giọng điệu có thể nghe ra tâm tình anh rất tốt, “Tám giờ, cùng nhau ăn sáng xong rồi đi.”
Thẩm Nhu đồng ý, chào tạm biệt Tư Minh Cẩm rồi mới vào phòng.
Đợi đến khi cửa phòng cô đóng lại, anh mới quay người rời đi, về phòng của mình.


Sáng sớm hôm sau, bảy giờ đúng.
Thẩm Nhu ngủ đến lúc này tự nhiên tỉnh, lại nằm trên giường chơi điện thoại nửa tiếng.
Dây dưa mãi tới bảy giờ năm mươi, Thẩm Nhu mới xong xuôi mở cửa phòng.
Không nghĩ tới lại bắt gặp Tư Minh Cẩm ngay lúc này.


Anh vẫn mặc một thân đồ vận động thoải mái, giày màu xám nhạt dựa vào tường chơi điện thoại.
Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Nhu.
Tư Minh Cẩm đứng thẳng người, giấu điện thoại về túi quần, giọng nói dịu dàng, “Muốn ăn cái gì?”


Thẩm Nhu hoàn hồn, thu liễm kinh ngạc của mình, cũng không trả lời, “Cậu đợi lâu chưa? Vẫn đứng đây đợi sao?”
“Cũng không lâu lắm.” Anh lập tức chuyển đề tài, “Khu phố đối diện có một nhà hàng không tệ, muốn đi không?”


Thẩm Nhu gật đầu, cô cũng không quen thuộc với Đồng thành, tất cả đều nghe theo Tư Minh Cẩm.
Lúc ăn sáng, Thẩm Nhu nhận được tin nhắn của Giang Trì Ý, hỏi cô hôm nay mấy giờ bay để anh còn đi đón.
Thẩm Nhu nói chuyện mình trì hoãn một ngày với anh, cũng không giấu diếm chuyện gặp được Tư Minh Cẩm.


Không nghĩ tới sau khi biết chuyện, Giang Trì Ý lập tức gọi tới.
“Em đi cùng Tư Minh Cẩm?” Trong điện thoại, giọng nói Giang Trì Ý mang vẻ không vui.
Thẩm Nhu đã hiểu, có chút không tin nổi.


Một lát sau, cô đứng dậy ra khỏi nhà hàng, lúc ra ngoài, ý cười ở khóe môi nhịn không được, “Trì Ý, anh ghen phải không?”
Thẩm Nhu cảm thấy chính là vậy.


Đầu bên kia lại hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng khinh thường, “Ghen gì mà ghen? Không phải em tìm cậu ta thiết kế áo cưới sao, cái này thì có gì mà phải ghen, anh cũng không phải em, suốt ngày nghi thần nghi quỷ.”
Thẩm Nhu không cười nữa, vuốt mấy sợi tóc đã bị gió thổi bay ra sau tai, “Được rồi.”


Là cô tự mình đa tình, còn tưởng rằng Giang Trì Ý ghen tị.
Cũng phải, Giang Trì Ý này đã ăn cô đến gắt gao như vậy rồi, còn có gì mà phải ghen chứ.
“Ừm, không nói chuyện nữa, anh phải đi ăn sáng đây.”
Thẩm Nhu kinh ngạc, “Anh đi ăn sáng?”


Giang Trì Ý luôn thích ngủ nướng, đến bữa sáng cũng ít khi ăn, tính khí khi rời giường còn rất mạnh, dù có là bố mẹ anh cũng không dám trêu chọc anh lúc vừa ngủ dậy.


Sau khi hai người xác định quan hệ, mỗi ngày Thẩm Nhu sẽ dậy sớm nấu bữa sáng làm ấm dạ dày rồi mang tới nhà anh. Kể cả đi công tác, Thẩm Nhu cũng sẽ dặn dò anh nhớ ăn.
Nhưng mỗi lần như vậy, Giang Trì Ý đều đồng ý cho có lệ, cũng sẽ không thật sự nghe theo.


Cho nên vừa rồi thấy Giang Trì Ý gọi điện thoại, cô mới kinh ngạc vài giây như vậy.
Bây giờ nghe Giang Trì Ý đi ăn sáng, cô càng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Người ở đầu bên kia chột dạ, giọng nói mơ hồ không rõ, “Ừm… không phải em nói muốn anh ăn sáng đúng giờ sao?”


“Đây chính là nghe lời của em, ngoan ngoãn ăn sáng.”
Sau đó cũng không đợi Thẩm Nhu hỏi lại, Giang Trì Ý nhân tiện nói, “Được rồi, vậy nhé, tắt máy đây.”
Nói xong lập tức tắt điện thoại. Thẩm Nhu nghe tiếng ‘tút, tút’ truyền ra từ điện thoại, vẻ mặt có chút ảm đạm.


Trực giác của phụ nữ đôi khi vô cùng nhạy bén và chuẩn xác, cô cảm thấy nhất định là Giang Trì Ý có chuyện gạt mình.
Nhưng anh không đề cập tới, cô cũng không muốn hỏi.
Tóm lại, đợi ngày mai về rồi nói.

Lúc quay vào trong nhà hàng, đồ đã được mang lên.


Tư Minh Cẩm uống sữa và ăn sandwich. Thấy Thẩm Nhu lo sợ hoang mang đi vào, anh bỏ miếng bánh trên tay xuống, lau tay hỏi cô, “Sao vậy?”
Thật ra là muốn hỏi ai gọi tới.
Nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm Nhu thế này, Tư Minh Cẩm đã đoán được.
Ngoại trừ Giang Trì Ý, còn có ai làm thay đổi được cảm xúc của Thẩm Nhu nữa.


Tư Minh Cẩm muốn biết, Giang Trì Ý đã nói gì với Thẩm Nhu mà khiến cô không yên lặng như vậy.
Thẩm Nhu ngồi xuống, ăn một muỗng cháo, chậm rãi phục hồi tinh thần.
Nhíu mày, cô cười gượng, “Không có gì, mau ăn đi.”


Cô chỉ hi vọng mình nghĩ ngợi lung tung, nghi thần nghi quỷ. Nếu Giang Trì Ý đã cầu hôn với cô, giữa bọn họ cũng sẽ không có biến số gì nữa.
Sau khi tự an ủi mình, tiến độ ăn của Thẩm Nhu cũng tăng tốc.


Tư Minh Cẩm từ đầu đến cuối không quá yên tâm cô, lúc tới thủy cung anh vừa lấy máy chụp ảnh, vừa lưu ý động tĩnh của Thẩm Nhu.
Cô đang nhìn chằm chằm đủ loại cá màu sắc sặc sỡ bên trong, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên, Tư Minh Cẩm tự nhiên muốn cười.


Thẩm Nhu nói cô đã sớm muốn tới thủy cung, thế nhưng vẫn không có cơ hội.
Cô cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên tới thủy cung lại là đi cùng với Tư Minh Cẩm.


Rõ ràng khi Giang Trì Ý cầu hôn cô đã hứa hẹn sẽ đưa cô đi rất nhiều nơi. Thủy cung chính là địa điểm đầu tiên, còn có rất nhiều danh lam thắng cảnh trong nước, Thẩm Nhu đều muốn đi.
Nhưng cô và Giang Trì Ý khác biệt, anh thích chơi những trò chơi mạo hiểm như nhảy bungee, đi cáp treo, tàu lượn…


Thẩm Nhu có bệnh sợ độ cao, rất sợ chơi những trò kích thích như thế.
Nhưng mặc dù vậy, mỗi lần cô và Giang Trì Ý tới công viên trò chơi sẽ kiên trì đi cáp treo và nhảy bungee cùng anh. Mỗi lần nhảy bungee, hai chân cô đều mềm nhũn, đến dũng khí đi lên đài cũng không có, thật sự không thể nhảy cùng.


Vì thế, Giang Trì Ý còn nói cô nhát gan, dũng khí cũng không có.
“Lần đầu tới đây?”
Giọng nói Tư Minh Cẩm vang lên bên tai, kéo Thẩm Nhu về lại hiện thực.
Cô không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm đàn cá đang bơi, nhếch môi cười, “Ừm, lần đầu tới.”
“Đẹp không?”


“Đẹp.”
“Ừm, tôi cũng thấy đẹp.” Giọng nói anh quyến rũ giống như một dòng điện truyền tới nội tâm Thẩm Nhu, cảm giác tê dại khiến cô nhịn không được quay đầu nhìn mặt Tư Minh Cẩm.
Không nghĩ tới anh cũng đang nhìn mình.


Hai người cách nhau rất gần, bả vai cô sát cạnh cánh tay anh, vô cùng mập mờ.
Đôi mắt người đàn ông đen như mực mơ hồ có ánh sáng lưu động bên trong, ánh mắt bức người, bên trong như khóa nhốt một con thú đang gào thét muốn tránh thoát, có một loại cảm xúc gì đó muốn lộ ra bên ngoài.


Thẩm Nhu bị anh nhìn, hai tai phiếm hồng, hô hấp cũng lộn xộn, có cảm giác muốn chạy trốn.
Cô rất hoảng sợ, sợ đến mức gan to bằng trời, nhón chân lên, đưa tay che kín cặp mắt phượng xinh đẹp kia.
Chờ tới lúc phản ứng lại thì đã muộn.
Mặt cô nóng bừng, hận không thể trốn xuống đất.


Cô làm cái gì vậy chứ?
Che mắt Tư Minh Cẩm?! Vì sao chứ?!
Tư Minh Cẩm sẽ nghĩ sao chứ, sẽ coi cô là người bệnh thần kinh mất!
Nhưng mà cô cũng tự cảm thấy mình giống người bệnh thần kinh rồi, không hiểu nghĩ gì lại đi che mắt anh không biết


Trong lòng Thẩm Nhu như có hàng vạn con ngựa chạy qua, vừa hối hận không thôi, vừa nghĩ xem nên làm thế nào để bỏ tay xuống, cho qua hành vi xấu hổ này.


Trong lúc phiền não, Tư Minh Cẩm đang bị cô che mắt bỗng dưng nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm khớp ngón tay cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Nếu không buông tay, tôi sẽ không thấy gì mất.”
Anh cười, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ.
Lúc này Thẩm Nhu mới ý thức được lực đạo của mình nặng tới mức nào.


Cô vội vàng rút tay về, xấu hổ giấu ra phía, luôn miệng áy náy, “Thực xin lỗi, xin lỗi…”
Không phải cô cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện.
Là do ánh mắt Tư Minh Cẩm nhìn cô quá mức nồng cháy, cho nên cô mới theo bản năng ngăn cản tầm mắt của anh.