Tương Tư Thành Bệnh

Chương 6: Tìm linh cảm

Người khác? Là chỉ Cố Thiến đi.
Thẩm Nhu cắn môi, hồi lâu sau mới buông ra.
Cô gửi tin nhắn lại cho Giang Trì Ý, nói mình tới tháng, cơ thể không thoải mái nên về trước.
Thật ra cô cũng không phải không thoải mái, chỉ muốn xem xem phản ứng của Giang Trì Ý thế nào.


Kết quả, nửa tiếng sau, Thẩm Nhu mới nhận được tin nhắn của Giang Trì Ý.
Giang tiên sinh thân ái: Vậy em về sớm nghỉ ngơi trước đi, về uống nước nóng, chút anh mang đồ ngọt về cho em.
Chỉ có câu này, không còn một câu nào khác.
Đại khái là, theo ý Giang Trì Ý, anh đã dỗ dành cô xong.


Thẩm Nhu về nhà, bố mẹ vẫn ở nhà, cơm tối đã chuẩn bị ăn.
Hai vợ chồng ăn, nhìn con gái trở về, bố Thẩm kinh ngạc, “Không phải hẹn hò với Giang Trì Ý sao, con về sớm vậy?”
Thẩm Nhu đứng ở hành lang đổi giày, nghe lời nói của bố, động tác ngừng lại, khẽ nhíu mày.


“Không thoải mái nên con về trước.”
Cô không nhắc tới chuyện Cố Thiến.
Nhà họ Giang và nhà họ Thẩm tính thế nào cũng là thế giao, bố mẹ Thẩm nhìn Giang Trì Ý lớn lên, bọn họ vô cùng hài lòng với người con rể tương lai này.
Thẩm Nhu suy nghĩ, những chuyện lo lắng kia cũng không nên nói cho bố mẹ biết.


“Vậy con ăn không? Mẹ đi lấy bát…”
Mẹ Thẩm muốn đứng lên lại bị Thẩm Nhu ngăn lại, “Mẹ, con ăn rồi, con về phòng trước, hai người cứ ăn đi, không cần để ý đến con.”
Không đợi mẹ trả lời, Thẩm Nhu đã đi lên lầu.


Cô về phòng lập tức nằm xuống không muốn động, trong đầu đều là Cố Thiến và Giang Trì Ý.
Ngay lúc này, Thẩm Nhu nhận được tin nhắn wechat Tư Minh Cẩm gửi tới.
S: Khi nào rảnh, tới chỗ tôi lấy số đo.
Thẩm Nhu nhìn lịch trình, chờ cô từ Đồng thành về mới được.


Cô gửi tin nhắn chatvoice cho Tư Minh Cẩm, nói lịchh trình của mình cho anh, đối phương cũng không nói thêm gì nữa.
Tiếp theo, Thẩm Nhu chơi vài ván game, một thắng hai thua, kẹt mãi ở danh hiệu Tinh Diệu không lên nổi.


Trò chơi là Giang Trì Ý dạy cô, kỹ thuật của Thẩm Nhu cũng bình thường, ban đầu chỉ muốn có chung đề tài nói chuyện với Giang Trì Ý mà thôi. Nhưng lâu dần đã thành thói quen, dùng game này giết thời gian.


Trước kia anh có nói muốn kéo cô, nhưng cũng chỉ là lời ngoài miệng, bởi vì anh không rảnh, lúc thì đi chung với anh em trong bang hội, lúc thì giúp đỡ kéo em gái nào đó.
Tóm lại, sắp xếp thời gian xong cũng không đến lượt Thẩm Nhu.
Dần dần, Thẩm Nhu cũng hình thành thói quen chơi một mình.


Trận thứ tư chiến thắng, Thẩm Nhu chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Điện thoại chơi đến nóng lên bị cô ném lên giường, tiếng chuông vừa vang lên, bước chân Thẩm Nhu đã ngừng lại.
Tiếng chuông này là cô cài riêng cho Giang Trì Ý.
Cô do dự một chút, không nhận.


Trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng ai ngờ được, tên Giang Trì Ý lại trước cửa nhà cô điên cuồng ấn chuông.
Đêm đã khuya, bố mẹ đã ngủ, Thẩm Nhu sợ tiếng chuông làm hai người họ tỉnh giấc, vội vàng chạy xuống mở cửa.
Nam nhân ngoài cửa hai má đỏ bừng, trên người có mùi rượu.


Thẩm Nhu nhìn anh, tâm tình phức tạp.
Người kia thấy cô mở cửa, nhanh chóng giơ hộp đồ ngọt trong tay, ân cần đưa qua, “Tiểu Nhu, mua cho em này, đồ em thích nhất.”
Giang Trì Ý uống rượu, say nhưng không phải say, ý thức vẫn còn thanh tỉnh.


Anh có thể cảm nhận được tâm tình Thẩm Nhu không tốt, nhưng dưới tình huống đó lại không thể bỏ mặc Cố Thiến tới tìm cô được.
Trên đường về, anh cố ý lái xe tới tiệm bánh ngọt Thẩm Nhu thích, dừng lại mua cho cô.


“Không phải em nói ăn đồ ngọt tâm tình sẽ tốt hơn sao, anh cố ý mua cho em đó.”
Nam nhân híp mắt, cười đến chân thành, “Ăn xong đừng tức giận nữa được không?”
“Anh còn thích Cố Thiến sao?” Thẩm Nhu hỏi, trước sự ôn nhu của anh mà bảo vệ lý trí.


Nụ cười trên mặt Giang Trì Ý cứng lại, dường như rất kinh ngạc, “Tiểu Nhu…”
“Em có biết mình đang nói gì không?” Anh không trả lời, thu lại nụ cười, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Giọng nói dần thay đổi, “Chúng ta sắp kết hôn vậy, trong lòng em lại nghĩ anh như vậy?”


“Em nghĩ Giang Trì Ý anh là loại người nào?”
Anh càng nói càng kích động, giọng nói cũng ngày càng cao, giống như con mèo xù lông.
Mỗi lần như thế, Thẩm Nhu lại dỗ dành anh, cùng anh nói xin lỗi chuyện này mới coi như xong.
Lúc này cũng như vậy.


Vì không để Giang Trì Ý gây tiếng động lớn đêm khuya, trấn an anh, Thẩm Nhu nói, “Em xin lỗi, xin lỗi, em không có ý đó.”
Không phải không tin anh, chỉ là nhìn không thấu nên mới muốn hỏi.
Nếu Giang Trì Ý thật sự còn thích Cố Thiến, cô có thể buông tay tác thành cho hai người bọn họ.


“Vậy em có ý gì? Tiểu Nhu, lòng dạ em cũng quá hẹp hòi rồi.”
Thẩm Nhu thấy anh tức giận, cho rằng anh tức giận vì mình không tin tưởng.
Đây cũng nói rõ là anh để ý tới cô đi.
Nghĩ vậy, Thẩm Nhu âm thầm thở ra.


Cô đưa tay ôm lấy người phía trước, vùi mặt trong lồng ngực anh, nhẹ giọng thầm thì, “Đừng tức giận, em chỉ là thấy hai người gần gũi nên ghen tị mà thôi.”
“Sau này sẽ không thế nữa, được không?”
Cứ thường xuyên như vậy, Thẩm Nhu đã trở thành một người đuối lý.


Giang Trì Ý hừ nhẹ một tiếng, có chút mất hứng.
Thẩm Nhu dỗ dành một lúc lâu, anh mới cảm thấy mệt mỏi mà tha thứ cho cô, “Về sau không được nghĩ lung tung nữa, anh thích Tiểu Nhu, không keo kiệt như em đâu.”
Một câu như vậy, giống như mật ngọt, chút âm trầm trong lòng Thẩm Nhu hóa thành hư không.


Nhớ ra cái gì đó, Thẩm Nhu nói, “Anh về nghỉ đi, em cũng muốn đi ngủ.”
“Ngày mai còn phải đi Đồng thành, chờ đơn này kết thúc, cũng nên chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta thôi.”
Vừa nghĩ tới hôn lễ tháng sau, khóe miệng Thẩm Nhu khẽ cong lên.


Giang Trì Ý búng trán cô, cười cười, “Về sau ở công ty cũng đừng gây khó dễ cho Cố Thiến, cô ấy cũng không dễ dàng gì.”
Thẩm Nhu sửng sốt, khi nào thì cô gây khó dễ cho Cố Thiến?


Giang Trì Ý hiển nhiên hiểu ánh mắt cô, giải thích, “Ý của anh là sau này em đừng bày sắc mặt cho người ta nhìn.”
Thẩm Nhu im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời Giang Trì Ý cái gì.
“Nhà Cố Thiến phá sản, bố mẹ li dị, không ai quan tâm cô ấy.”


“Bây giờ cô ấy ở trong nước, đến một người thân để dựa vào cũng không có, rất đáng thương.”
Giang Trì Ý nói tới đây còn thở dài một cái như thương cảm.
Thẩm Nhu không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nghe anh nói.


Thẳng đến khi anh tự mình nói muốn về nhà, cô mới nhìn theo anh đi ra khỏi cửa nhà mình.
Giang Trì Ý nói, hôm nay anh giúp Cố Thiến đi thuê phòng.


Cơm tối cũng là Cố Thiến mời, xem như cảm ơn Giang Trì Ý đã giúp. Giang Trì Ý còn nói đã có hẹn với cô tối nay đi ăn cơm, Cố Thiến còn nói muốn mời cả cô đến.
Là Thẩm Nhu tự mình không đi, chẳng oán được ai.


Vừa nếm được một chút ngọt, lúc này Thẩm Nhu lại bắt đầu đau tim. Cô thật sự nhìn không rõ, đến cùng là Cố Thiến có tâm hay vẫn là vô tình.

Buổi chiều hôm sau, máy bay hạ cánh xuống Đồng thành.


Thẩm Nhu mang theo tổ đội tới khách sạn quốc tế thăm dò tình hình trước, sau đó bảo Tần Lăng mang theo nhân viên đạo cụ tới bố trí.
Mặt khác còn có thiết bị âm thanh, từng cái đều được an bài đúng vị trí.


Thẩm Nhu và Tần Lăng đúng lúc gặp được cô dâu đang thử áo cười – phi điểu hà ngư.
Nghĩ đến chiếc váy cưới xinh đẹp này là từ tay Tư Minh Cẩm thiết kế, cô lại cảm thấy vô cùng may mắn.


Cô vẫn luôn là fan của S, bây giờ lại phát hiện thần tượng của mình là người quen, cảm giác này vô cùng kỳ diệu!
Quan trọng nhất là, chỉ một tháng nữa, cô cũng có thể mặc áo cưới Tư Minh Cẩm thiết kế bước vào lễ đường.

Hôn lễ thịnh thế này ở Đồng thành, Thẩm Nhu bận rộn ba ngày.


Sáng sớm ngày thứ ba, nhân viên Giai Ngẫu Thiên Thành lần lượt đi về.
Thẩm Nhu ở lại, cô muốn tìm một nhà định chế đạo cụ hôn lễ để bàn về hôn lễ của mình. Xưởng kia ở ngoại thành Đồng thành, Thẩm Nhu muốn đích thân đến chọn lựa.


Nguyên bản Giang Trì Ý cũng muốn đi cùng cô, nhưng hai vị phụ huynh Giang gia du lịch trở về, Giang Trì Ý phải đưa hai người đi khám sức khỏe.
Thẩm Nhu tự mình thuê xe đến ngoại thành, nói chuyện cùng nhân viên đó hồi lâu mới quyết định thiết kế mình muốn.


Đợi cô về tới trung tâm thành phố thì đã tối, ban đêm ở Đồng thành có chút khô ráo, Thẩm Nhu về khách sạn tắm rửa, ngủ không được.
Cô ngồi trên giường lướt wechat, vừa lúc thấy Tư Minh Cẩm có bài đăng mới.
Mười giây trước, Tư Minh Cẩm đăng một bức ảnh cảnh đêm.


Đó là một cây cầu, dáng vẻ giống với cây cầu bên kia đối diện với khách sạn Thẩm Nhu ở.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cửa phòng bị gõ vang.
Thẩm Nhu nghĩ, hẳn là có người đưa rượu tới.


Sau khi mở cửa, đúng là người phục vụ khách sạn. Nhưng ánh mắt Thẩm Nhu lại rơi vào người cao lớn phía sau phục vụ.
“Hội trưởng?!” Thẩm Nhu kinh ngạc.
Giọng nói của cô không lớn, nhưng trong hành lang im lặng, Tư Minh Cẩm bước qua lập tức nghe được giọng nói của cô, bước chân ngừng lại.


Nam nhân nghiêng người, ánh mắt âm u nhìn sang, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Nhu.
Phục vụ bị kẹp ở giữa vội vàng nhường đường, cẩn thận đưa rượu vang cho cô, “Thưa ngài, rượu vang ngài gọi.”
Thẩm Nhu nhận lấy nói cảm ơn, lập tức ra khỏi cửa phòng tới trước mặt Tư Minh Cẩm.


Cô ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc trong mắt chưa biến mất, “Sao cậu lại ở đây?”
Thế giới cũng quá nhỏ đi.
Hầu kết ai đó chậm rãi hoạt động, che giấu nhìn đi chỗ khác, không dám đối mặt với Thẩm Nhu, “Tìm linh cảm.”
Anh là nhà thiết kế áo cưới, linh cảm với anh vô cùng quan trọng.


Một lúc sau Thẩm Nhu mới phản ứng lại, cái hiểu cái không gật đầu, “Thật trùng hợp.”
“Có gì cần tôi giúp không?”
Dù sao Tư Minh Cẩm cũng là giúp cô thiết kế áo cưới, chuyện linh cảm này, biết đâu cô có thể giúp thì sao?


“Vậy có thể nói một chút về chuyện tình cảm của cậu và Giang Trì Ý không?”
Thân là người lên kế hoạch hôn lễ, Thẩm Nhu cũng thường xuyên đi nghe chuyện tình cảm của bọn họ mới có thể lên kế hoạch phương án được.