Gió đêm Quế Thành lành lạnh.
Thẩm Nhu mở cửa sổ ghế phó lái, hai tay chống đầu nhìn ra ngoài như có điều gì suy nghĩ.
Cô nhớ tới xưng hô của Tô Thành Húc với Tư Minh Cẩm.
A Cẩm.
Rất thân mật, dịu dàng, giống như con gái vậy.
Thẩm Nhu suýt chút nữa cười thành tiếng.
Người đàn ông ngồi bên cạnh tuy mắt nhìn thẳng nhưng lại thu hết động tĩnh của cô vào đáy mắt.
“Cười cái gì vậy?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Thẩm Nhu khôi phục tinh thần, có chút kích động, “Không, không có gì.”
Cô cũng không dám trêu ghẹo Tư Minh Cẩm.
Nhưng lời nói của Tô Thành Húc và Giang Trì Ý đều ý chỉ Tư Minh Cẩm thích cô… Thẩm Nhu nhịn không được hoài nghi tính chân thực của việc này.
Cho nên lại quay đầu, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe.
Sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục giả vờ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cô vẫn không thể tin nổi Tư Minh Cẩm lại có ý với mình.
Thẩm Nhu xoắn xuýt, trong lòng rối bời.
Sự khác thường của cô Tư Minh Cẩm đã nhìn thấy, nhưng anh chỉ liếc cô đánh giá một cái, gì cũng không nói.
Đột nhiên Thẩm Nhu ngồi thẳng người.
Cô lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm – làm thế nào để biết một người đàn ông có thích mình hay không.
Câu trả lời có đủ.
Cái gì mà cố ý mặc một bộ đồ mới, thử xem đối phương có chú ý không; mời đối phương ăn đồ người ta không thích xem người ta có chiều ý bạn hay không; hoặc là cố ý trước mặt đối phương thân mật với một người khác giới…
Thẩm Nhu lướt từ trên xuống dưới, đọc đến mức đầu muốn lớn luôn.
Trên đường về cô vẫn tính toán xem nên thử Tư Minh Cẩm thế nào.
Mãi cho tới khi xe dừng dưới lầu, suy nghĩ Thẩm Nhu mới dừng lại, bất tri bất giác cởi đai an toàn ra.
Lúc xuống xe, như nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Nhu quay đầu nhìn người đàn ông còn ngồi trên xe.
Tư Minh Cẩm thấy cô nhìn chằm chằm, mắt phượng híp lại, “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Nhu giật giật khóe môi, giống như hạ quyết tâm, “Hội trưởng, cậu có thể cho tôi wechat của Tô Thành Húc không?”
Cô đã suy nghĩ rồi, mười năm qua, người khác phái duy nhất bên cạnh cô chỉ có mình Giang Trì Ý.
Nhưng dùng Giang Trì Ý để thăm dò lại khiến cô rất chán ghét, cho nên cô mới nghĩ tới Tô Thành Húc đêm nay mới quen.
Dựa theo mọi người nói trên mạng, nếu Tư Minh Cẩm có ý tứ với cô, vậy tiếp theo anh sẽ từ chối, hoặc là tìm một cái cớ qua loa tắc trách.
Nhưng đối phương chỉ sửng sốt một chút, sau đó lấy điện thoại ra, thoải mái gửi wechat của Tô Thành Húc qua cho cô.
“Được rồi đó.”
Tư Minh Cẩm trầm giọng, giọng điệu vô cùng bình thường, ngay cả một câu hỏi thừa cũng không có.
Thẩm Nhu, “…”
Được rồi, quả nhiên là Tô Thành Húc đã suy nghĩ nhiều, hiểu lầm rồi.
Loại nhân vật thần kì như Tư Minh Cẩm sao có thể thích một người phàm phu tục tử như cô được chứ.
Thẩm Nhu nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm giác khẩn trương dọc đường như bay đi mất.
“Cậu lên trước đi, tôi đi đỗ xe.” Người đàn ông nhắc nhở.
Lúc này Thẩm Nhu mới mở cửa xuống xe, nói cảm ơn với anh.
Tư Minh Cẩm nhìn theo Thẩm Nhu đi vào bên trong, sau đó lại vội vàng gọi điện thoại cho Tô Thành Húc.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Thành Húc đã nghe thấy giọng nói lạnh băng của Tư Minh Cẩm, “Thẩm Nhu muốn thêm wechat của anh.”
Tô Thành Húc mơ màng, muốn thêm thì thêm thôi.
Không nghĩ tới, mấy giây sau, Tư Minh Cẩm lại lên tiếng, giọng nói còn lạnh lùng hơn mang theo cả hương vị uy hϊế͙p͙, “Không cho đồng ý kết bạn.”
Tô Thành Húc, “…”
Được được, anh đã hiểu, người nào đó ghen tị mà thôi.
Không đợi Tô Thành Húc mở miệng trêu chọc, Tư Minh Cẩm đã trực tiếp tắt máy.
…
Thẩm Nhu vào nhà đã là mười một giờ đêm.
Vào phòng, cô tựa vào cửa ra vào, mắt nhìn wechat của Tô Thành Húc mà Tư Minh Cẩm gửi cho mình.
Suy nghĩ một lát, vẫn là không thêm.
Vừa rồi cô chỉ muốn thử Tư Minh Cẩm một chút, căn bản không nghĩ tới chuyện thêm bạn với Tô Thành Húc.
Nhớ lại chuyện này, Thẩm Nhu cảm giác mình bị điên rồi.
Tắm rửa xong, Thẩm Nhu đổi một bộ quần áo mặc nhà màu trắng.
Sau khi sấy khô tóc, cô mở cửa sổ sát đất phòng khách, ra ban công hóng gió.
Trên thực tế là do trong đầu cô vẫn còn gương mặt của Tư Minh Cẩm, dẫn tới một chút mệt mỏi cũng không có, tâm tình còn có chút nóng nảy.
Cô thậm chí còn không thể xóa bỏ khuôn mặt kia ra khỏi đầu mình.
Thẩm Nhu muốn điên rồi.
Cô bắt đầu đánh thái cực quyền trên ban công.
Cả người mặc bộ đồ ngủ trắng ở nhà, tư thế so với các bác gái tập luyện trong công viên còn tiêu chuẩn hơn.
Thẩm Nhu vô cùng nghiêm túc.
Động tác chậm mà ổn, từng chiêu thức đều thành thục khiến người ta nghẹn họng nhìn chằm chằm.
Ít nhất, Tư Minh Cẩm đang dựa vào ban công cách vách cảm thấy kinh ngạc.
Anh cũng không nghĩ tới Thẩm Nhu còn biết đánh thái cực quyền.
Tư Minh Cẩm yên lặng nhìn cô, suy nghĩ một chút còn mở điện thoại ra quay trộm.
Vừa quay được hơn mười giây, Thẩm Nhu còn đang quay lưng lại với anh bỗng nhiên xoay người, cả hai lập tức đối mặt với nhau.
Động tác của Thẩm Nhu khựng lại, cả người như bị định thân, hai mắt cũng không chớp.
Tư Minh Cẩm đang quay lén cũng cảm thấy hoảng hốt, nhưng trên mặt anh lại không có chút biểu hiện nào, lại thản nhiên khen ngợi Thẩm Nhu một câu, “Không tồi.”
Khuôn mặt Thẩm Nhu ngay lập tức đỏ lên, cô hoảng sợ xoay người bỏ chạy lại đụng phải cửa sổ.
Tư Minh Cẩm ở ban công cách vách há miệng thở dốc, chưa kịp mở miệng, Thẩm Nhu đã che trán chạy mất dạng.
Tư Minh Cẩm, “…”
Anh đã nói gì sai sao?
Là thật lòng khen cô mà.
…
Vào phòng, Thẩm Nhu trực tiếp té nhào lên giường ngủ.
Trán đập vào cửa rất đau, cô vừa xoa trán vừa xuýt xoa, nhưng cảm giác này lại không chống lại được cảm giác e lệ trên đầu quả tim.
Rất xấu hổ, loại xấu hổ chỉ muốn tìm một miếng đậu phụ đập chết chính mình.
Ngay lúc cô đang trầm thấp kêu đau thì cửa phòng bị gõ vang.
Thẩm Nhu không cần nghĩ cũng biết người bên ngoài tám phần là Tư Minh Cẩm.
Có lẽ lo lắng vừa rồi cô đập đầu có đau hay không.
Thẩm Nhu che trán đi ra cửa.
Từ mắt mèo nhìn một chút, người ngoài cửa quả nhiên là Tư Minh Cẩm.
Trong tay anh còn mang theo hòm thuốc.
Dáng vẻ này đúng là có chuẩn bị mà đến.
Nhưng bây giờ Thẩm Nhu không muốn gặp anh, đang suy nghĩ xem nên tìm cớ gì từ chối thăm hỏi của anh, điện thoại trên bàn trà bỗng dưng vang lên.
Thẩm Nhu trở về lấy điện thoại, cũng không nhìn tên người gọi, trực tiếp bắt máy, “Xin chào, ai vậy?”
Cô vừa nghe điện thoại vừa đi mở cửa.
Nhìn Tư Minh Cẩm một chút, chỉ chỉ điện thoại, ánh mắt áy náy.
Người đàn ông ngoài cửa không lên tiếng, cứ vậy đứng chờ, cũng không vào phòng.
Thẩm Nhu bị anh nhìn chằm chằm đến tâm phiền ý loạn, xoay lưng tránh ánh mắt của Tư Minh Cẩm, cô nghe được giọng nói của người đàn ông xa lạ qua điện thoại, “Xin hỏi có phải là tiểu thư Thẩm Nhu không?”
“Phải, là tôi.”
“Xin chào Thẩm tiểu thư, phiền cô tới bệnh viện nhân dân đệ nhất Quế thành một chuyến, bạn của cô Giang Trì Ý tiên sinh bị thủng dạ dày, hiện đang trên đường đưa tới bệnh viện…”
Thẩm Nhu suy nghĩ một chút, cuối cùng còn hỏi đối phương xưng hô thế nào.
Cô cho rằng người kia là một người tốt cứu Giang Trì Ý, không nghĩ tới đối phương lại là đội trưởng đội cảnh sát giao thông Quế thành, sợ Thẩm Nhu không tin, đối phương còn nói rõ đơn vị công tác và chức vụ.
Thẩm Nhu kinh ngạc, không nghĩ nhiều lập tức về phòng lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
Tư Minh Cẩm ở ngoài cửa, tất nhiên nghe được nội dung vừa rồi vị cảnh sát giao thông nói, thấp giọng, “Tôi đưa cậu đi.”
Thẩm Nhu không từ chối.
Bởi vì trực giác nói cho cô biết, tình hình Giang Trì Ý bên kia có chút nghiêm trọng.
Giang Trì Ý uống rượu, gặp cảnh sát giao thông, còn bị thủng dạ dày.
Thẩm Nhu không dám nghĩ, trên đường đi gọi cho Trần Thục Ngọc, nói rõ chuyện xảy ra với Giang Trì Ý cho bà nghe.
Nửa tiếng sau, bệnh viện nhân dân.
Thẩm Nhu xuống xe trước, Tư Minh Cẩm lái xe xuống hầm.
Thẩm Nhu hỏi một chút sau đó tới phòng cấp cứu.
Trước cửa phòng phẫu thuật chỉ thấy hai đồng chí cảnh sát giao thông, trên cửa còn hiện đang giải phẫu.
Có y tá đi qua, muốn Thẩm Nhu ký tên vào tờ giấy đồng ý phẫu thuật.
Mặc dù đã có Giang Trì Ý ký tên, nhưng để đề phòng có chuyện vẫn cần có người nhà ký một lần nữa.
Thẩm Nhu từ chối, “Ngại quá, tôi không phải người nhà bệnh nhân.”
Cái này cô không thể ký.
“Đợi lát nữa bố mẹ bệnh nhân tới rồi ký được chứ?” Thẩm Nhu dịu dàng thương lượng với y tá.
Sau đó lại qua bên kia chào hỏi hai đồng chí cảnh sát.
Theo lời của bọn họ, hai người ngăn xe của Giang Trì Ý ở một ngã tư cách quán lẩu không xa.
Lúc ấy trên xe chỉ có mình Giang Trì Ý say rượu.
Một thân mùi rượu không cần đo cũng biết uống không ít.
“Giang Trì Ý tiên sinh say rượu điều khiển phương tiện, dựa theo quy định cần thu hồi giấy phép lái xe 5 năm và tạm giam ít nhất sáu tháng.”
Lúc ấy bọn họ định dựa theo quy định khống chế Giang Trì Ý, đưa anh về cục cảnh sát chờ tỉnh rượu rồi xử phạt.
Không nghĩ tới vừa bắt được người đã xảy ra chuyện.
Giang Trì Ý đau đến lăn đi lộn lại trên mặt đất, còn có tình trạng nôn mửa.
Một vị cảnh sát giao thông có kinh nghiệm đoán anh bị thủng dạ dày cấp tính, lập tức đưa người tới bệnh viện.
Vừa rồi mới lấy được kết quả từ chỗ bác sĩ, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật.
Cũng may Giang Trì Ý còn sót lại một chút ý thức, chống đỡ bản thân tự mình ký tên, giải phẫu mới có thể tiến hành.
…
Thẩm Nhu hiểu rõ chân tướng sự việc, tâm tình có chút phức tạp.
Nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ vô cùng rốt ruột, lo lắng cho cơ thể Giang Trì Ý.
Nhưng bây giờ cô chỉ có một chút đồng tình và thương xót, dù sao giữa cô và Giang Trì Ý cũng còn một chút tình cảm thanh mai trúc mã.
Dù sao cũng phải nghĩ tới ân cứu mạng năm 14 tuổi của anh.
“Tiểu Nhu!”
Giọng nói Trần Thục Ngọc vang lên từ phía sau.
Thẩm Nhu xoay người thấy bố mẹ của Giang Trì Ý đang vội vàng hoang mang chạy tới, âm thầm thở ra một hơi.
Nếu bố mẹ Giang Trì Ý đã tới thì nơi này cũng không cần cô nữa.
“Dì Giang, cần phải ký tên.”
Thẩm Nhu nhắc nhớ, Trần Thục Ngọc lập tức để Giang Thành Hải đi ký tên, còn bà ở lại nghe Thẩm Nhu kể hết mọi chuyện.
Vừa nghe Giang Trì Ý say rượu lái xe, cả người Trần Thục Ngọc như muốn phát điên.
Một bên lo lắng cho an nguy của Giang Trì Ý, một bên xin lỗi đồng chí cảnh sát, một bên còn tự trách bản thân không dạy con thật tốt.
Thẩm Nhu nhìn, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Đột nhiên cảm thấy người làm bố mẹ cũng không dễ dàng.
Thẩm Nhu ở cùng Trần Thục Ngọc cho tới khi tâm tình bà ổn định.
Trần Thục Ngọc đỏ mắt nhìn Thẩm Nhu một chút, sau đó quét mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang từ từ đi tới.
Người đàn ông kia bà từng gặp, đêm hôn lễ đó, Thẩm Nhu say rượu, là cậu ấy đưa Thẩm Nhu về nhà.
Trần Thục Ngọc nhớ tên, gọi là Tư Minh Cẩm.
Lau nước mắt, bà cười với Thẩm Nhu, “Được rồi, ở đây không có chuyện gì nữa, con mau về nghỉ ngơi đi.”
“Chuyện này dì phải cảm ơn con.”
Thẩm Nhu há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, định rời đi.
Trần Thục Ngọc tiễn cô tới trước mặt Tư Minh Cẩm, sau đó mới dịu dàng vỗ tay cô, “Tiểu Nhu, về sau chuyện của Trì Ý con không muốn quan tâm thì không cần quan tâm, không cần để ý tới suy nghĩ của dì và chú Giang.”
Thẩm Nhu trầm mặc, không nghĩ tới tâm tư của mình lại bị bà nhìn thấu.
Cô gật đầu, ‘vâng’ một tiếng.
Ánh mắt Trần Thục Ngọc chuyển sang người Tư Minh Cẩm, “Nếu gặp được một người tốt hơn, vậy cứ ở bên người đó.”
“Quãng đời còn lại phải sống thật hạnh phúc.”
Thẩm Nhu không hiểu thâm ý trong lời nói của Trần Thục Ngọc, chỉ xem như bà đang chúc phúc bản thân, tương lai sống thật tốt.
Cho nên cô hết sức trịnh trọng gật đầu nói cảm ơn.
Tư Minh Cẩm bên cạnh cũng khẽ vuốt cằm với Trần Thục Ngọc, sau đó ánh mắt của anh lại dừng trên người Thẩm Nhu một tấc cũng không rời.
Trần Thục Ngọc thở dài, chỉ trách con trai bà không có phúc phận này.
Sau đó vội vàng rời đi.
…
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Nhu một đường trầm mặc.
Tư Minh Cẩm cho rằng cô đang lo lắng cho Giang Trì Ý, lập tức mở miệng an ủi, “Yên tâm, tình huống này của Giang Trì Ý nhất định có thể tìm được người bảo lãnh.”
Chỉ là phải nộp số tiền không nhỏ.
Thẩm Nhu đang nhìn ngoài hồi hồn, hàm hồ lên tiếng hỏi, “Hội trưởng, cậu nói xem, đời này tại sao phụ nữ nhất định phải lập gia đình?”
Tư Minh Cẩm ngẩn người.
Không nghĩ tới cả quãng đường này cô ngẩn người chỉ để suy nghĩ vấn đề này?
Thẩm Nhu cũng không biết tại sao mình lại nghĩ tới vấn đề này.
Có thể là do lời nói của Trần Thục Ngọc.
Một người thì không thể có được hạnh phúc sao?
Cô không hiểu.
Tư Minh Cẩm trầm mặc hồi lâu, đại khái là phải sắp xếp ngôn ngữ mới dịu dàng mở miệng, “Có thể là do sợ sau khi già sẽ cô độc.”
Thẩm Nhu nhìn về phía anh, không hiểu rõ ràng cho lắm.
“Người đã có tuổi sẽ không giống như lúc còn trẻ, sẽ có nhiều chuyện không có sức để làm.”
“Cơ thể cũng sẽ dần thay đổi, chuyện gì cũng không làm được.”
“Vì thế bắt đầu sống ngày qua ngày uổng phí thời gian.”
“Coi như ban ngày có thể tìm tới nơi đông người náo nhiệt và ấm áp thì thế nào, đêm về tới nhà căn phòng yên tĩnh… càng dễ sinh ra cảm giác cô độc.”
Tư Minh Cẩm chậm rãi nói, giọng nói dịu dàng, tốc độ không nhanh không chậm, từng câu từng chữ giải thích rõ ràng cho Thẩm Nhu hiểu.
Thẩm Nhu một bên nghe anh nói, một bên tưởng tượng bản thân mình khi về nhà, thật sự có cảm giác này.
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy cô độc thật sự rất đáng sợ.
“Hội trưởng, vậy sau này cậu muốn cưới một người như thế nào?” Thẩm Nhu thì thào, lơ đãng hỏi, chính cô cũng không phản ứng kịp.
Người đàn ông ngây ngẩn cả người, trái tim đập loạn, mặt cũng nóng bừng.
Hai má và vành tai anh đỏ bừng bất thường.
Nhưng do ánh sáng trong xe khá tối, Thẩm Nhu ngồi ngay kế bên lại không chút phát hiện.
Sau khi phản ứng kịp, cô nói, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác, cậu không cần trả lời.”
Thẩm Nhu có chút chột dạ, cô sợ Tư Minh Cẩm hiểu lầm mình có suy nghĩ không an phận với anh.
Cô hiểu rất rõ sự chênh lệch giữa mình và Tư Minh Cẩm.
Anh không chỉ ưu tú, cô còn chưa từng nghe nói anh có lịch sử tình trường nào.
Chỉ nói từ phương diện này, cô đã không xứng với anh rồi.
Tình cảm của người ta trống rỗng sạch sẽ, bản thân cô… mười năm, trái tim hoàn toàn đã giao cho Giang Trì Ý…
Nói trắng ra, Thẩm Nhu cảm thấy mình từng thích Giang Trì Ý, không xứng thích Tư Minh Cẩm nữa.
Nếu như thích chính là vấy bẩn Tư Minh Cẩm.
Thẩm Nhu cúi đầu không khỏi rối loạn siết chặt góc áo.
Cô không nghĩ tới Tư Minh Cẩm sẽ trả lời vấn đề vừa rồi.
Cho nên anh vừa mở miệng đã khiến Thẩm Nhu khϊế͙p͙ sợ.
“Tôi muốn kết hôn với người tôi thích.”
Đây là nguyên văn câu nói của Tư Minh Cẩm.
Giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa dịu dàng, vô cùng chân thành.
Suýt chút nữa Thẩm Nhu đã bị giọng nói của anh mê hoặc, trái tim rung động, khẩn trương đến cực điểm.
Cô muốn hỏi Tư Minh Cẩm, anh thích người con gái như thế nào.
Nhưng lý trí lại ngăn cản cô.
Thẩm Nhu sợ mình hỏi nhiều quá, khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Nếu như về sau đến bạn bè còn không làm được thì thế nào bây giờ?
Nghĩ vậy, Thẩm Nhu mím chặt môi, không mở miệng nói thêm chữ nào nữa.
Tư Minh Cẩm nhìn về phía trước, dư quang lại quét qua cô một chút, cảm thấy hơi buồn.
Nếu Thẩm Nhu hỏi thêm câu nữa, có lẽ… có lẽ anh cũng không nhịn nổi chút xao động trong lòng mình, sau đó liều mạng, nói cho cô biết tình cảm của mình.
Đáng tiếc không có nếu như.
Tư Minh Cẩm sợ rằng mình đột ngột tỏ tình sẽ dọa Thẩm Nhu sợ.
Càng sợ trong lòng Thẩm Nhu vẫn còn một người tên Giang Trì Ý.
Anh không nóng vội, anh có thể đợi cô hoàn toàn thoát khỏi hố sâu tên Giang Trì Ý.
Anh cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
…
Ngày hôm sau.
Bệnh viện nhân dân đệ nhất.
Giang Trì Ý mê man cả một đêm từ từ mở mắt.
Anh ngửi thấy mùi nước Javen trong không khí.
Nhíu mày một cái, đang muốn ngồi dậy thì phát hiện mình không có chút sức lực nào.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Trần Thục Ngọc từ bên cạnh truyền tới.
Giang Trì Ý ghé mắt nhìn sang, bị tia sáng mặt trời ngoài cửa sổ làm cho chói mắt phải nhắm lại.
Chỉ nghe giọng nói tức giận của Trần Thục Ngọc, “Con thật đúng là biết cách chết.”
“Chuyện nguy hiểm như say rượu lái xe vậy mà cũng làm được! Con nói xem có phải con thành tâm muốn chết không?”
Trần Thục Ngọc rất tức giận.
Bà tức giận Giang Trì Ý không biết quý trọng Thẩm Nhu, cũng tức giận anh sau khi Thẩm Nhu thoải mái buông tay lại không biết quý trọng bản thân mình.
Giận nhất vẫn là bản thân bà, không dạy con trai cho tốt.
Giang Trì Ý nhíu chặt lông mày, muốn hỏi Trần Thục Ngọc rốt cuộc lại làm sao.
Nhưng anh ta không có sức mở miệng.
Trong đầu vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng kia – Thẩm Nhu bước lên xe của Tư Minh Cẩm.
Hai người bọn họ nhìn qua thật xứng đôi.
Một khắc kia, Giang Trì Ý rõ ràng cảm nhận được, mình thật sự đã đánh mất Thẩm Nhu rồi.