Tương Tư Thành Bệnh

Chương 17: Cút khỏi đây

Bóng đêm dần dày, chút khô nóng buổi sáng của mùa hè cũng dần biến mất.


Thẩm Nhu thuê xe đến Minh Cẩm biệt uyển, trên đường đi cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu dì Giang thật sự đuổi Cố Thiến đi, còn giúp cô dạy dỗ Giang Trì Ý… Vậy cô còn có thể cứng rắn giải trì hôn ước của mình và Giang Trì Ý được nữa không?


Mãi cho tới khi đến nơi, Thẩm Nhu vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời.
Xe dừng ở dưới lầu, Thẩm Nhu thanh toán tiền xe rồi chậm rãi lên trên.
Mà lúc này, căn hộ 1501 như đang trình diễn một vở kịch lớn.
Một tầng có bốn hộ ở, lúc này hộ số 1502, 1503, 1504 đều mở cửa ra hóng chuyện.


Thẩm Nhu ra khỏi thang máy, thấy cửa phòng 1501 mở rộng, còn có mấy người hàng xóm xung quanh đang bàn luận xôn xao ở hành lang.
Trong phòng truyền tới giọng nói hung dữ của Trần Thục Ngọc, “Tuổi trẻ không biết học hành cho tốt, lại đi học quyến rũ đàn ông? Bố mẹ cô không dạy cô à?”


“Dì ơi dì hiểu lầm rồi…”
Giọng nói Cố Thiến mềm mại, giữa câu chữ lộ ra vẻ đáng thương ấm ức.
Lúc Trần Thục Ngọc trực tiếp dùng khóa mở cửa, Cố Thiến vừa tắm rửa xong, mặc váy ngủ hai dây nằm trên sofa phòng khách xem TV.


Trên bàn trà còn bày đủ loại đồ ăn vặt la liệt, càng nhìn càng khiến bà nổi giận.
Bà đã sống mấy chục năm nay, đây thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa con gái như Cố Thiến không có chút giáo dưỡng nào, tam quan bất chính như vậy.


So sánh mà nói, Thẩm Nhu quả thật chính là một đứa bé vô cùng nổi bật, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Thằng nhóc trời đánh kia nhà bà không biết phải tu mấy đời mới có thể lọt vào mắt Thẩm Nhu.


Trần Thục Ngọc làm mẹ của Giang Trì Ý, tất nhiên không hi vọng anh bỏ qua một khối ngọc như Thẩm Nhu, lại cất một khối thủy tinh Cố Thiến này vào trong ngực.
Cho nên lúc vào cửa, Trần Thục Ngọc lập tức đi thẳng tới trước mặt người đang nằm dài trên sofa.


Cố Thiến thấy Trần Thục Ngọc đột nhiên xông vào, sợ không hề nhẹ, ban đầu chưa biết thân phận của bà, cho rằng Thẩm Nhu đưa người tới quấy nhiễu mình, còn mắng Trần Thục Ngọc hai câu.


Trần Thục Ngọc vô cùng tức giận, tự mình vào phòng tìm rương hành lý của Cố Thiến, ném tất cả quần áo vào trong, muốn ngay lập tức đuổi cô ta đi.
Lúc này giày dép Cố Thiến ở cửa rơi trái rơi phải, vô cùng lộn xộn.


“Tôi mặc kệ quan hệ của cô và Giang Trì Ý là gì, nhưng căn phòng cưới này là tiền của tôi và bố nó ra!”
“Phòng này là cho con dâu tương lai Thẩm Nhu của tôi ở, cô bây giờ! Lập tức! Cút ra cho tôi!”


“Dì ơi, cháu và Giang Trì Ý thật sự không có gì, dì đừng nghe Thẩm Nhu nói bậy mà hiểu lầm anh ấy.” Cố Thiến siết chặt váy ngủ, khuôn mặt trắng bệch, giọng điệu toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Giang Trì Ý.


“Giang Trì Ý mới là con trai dì, dì hẳn là nên đứng về phía anh ấy, chứ không phải là tin vào người ngoài bịa chuyện.”
“Dì như vậy, Trì Ý nhất định sẽ đau lòng.”
Từng câu từng chữ đều là Giang Trì Ý.


Ngay cả Thẩm Nhu cũng suýt chút nữa tin lời cô ta nói, còn tưởng rằng mình mới là người nói sai quan hệ giữa hai người bọn họ.
Trước khi vào phòng, Thẩm Nhu chần chờ.


Chỉ nghe thấy Trần Thục Ngọc bên trong cười lạnh một tiếng, đè thấp giọng nói, “Cô gái còn trẻ mà tâm cơ cũng không nhỏ, miệng này thật biết nói chuyện.”
“Bảo sao thằng nhóc ngu ngốc kia lại vì cô mà cãi nhau với Tiểu Nhu, đúng là không phải đối thủ của cô.”


“Đáng tiếc, loại như cô tôi đã thấy nhiều rồi.”
Trần Thục Ngọc thu lại tiếng cười, giọng điệu lạnh lùng ném vali của Cố Thiến xuống đất.
“Được rồi, đồ của cô đều ở đây, nhanh cầm rồi cút đi.”
“Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con trai tôi nữa.”


“Nếu không, đừng trách trưởng bối như tôi ra tay không lưu tình.” Trần Thục Ngọc nói xong, dừng một lát như nhớ ra cái gì, “Tôi còn nghe nói cô mới nhậm chức ở công ty nhà chúng tôi phải không?”
“Tự mình viết đơn từ chức, mai cút cho tôi.”


“Giai Ngẫu Thiên Thành nhà tôi không thu nhận loại người tâm tư bất chính như cô, Giang gia nhà chúng tôi cũng không có chỗ cho cô!”
Giọng điệu Trần Thục Ngọc đủ lạnh, đủ độc ác.
Cố Thiến sửng sốt không dám trả lời.
Cố Thiến gần như đã hiểu, mẹ Giang Trì Ý đến đây là ra mặt thay Thẩm Nhu.


Thẩm Nhu, cô ta có tài đức gì chứ?
Cô siết chặt váy ngủ, hai hàm răng siết chặt, trầm mặc một hồi lâu.


Cuối cùng cô ta buông lỏng lực đạo trong tay, ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng nhìn Trần Thục Ngọc, kiên trì dùng lý do thoái thác như cũ, “Dì ơi, cháu thật sự không muốn phá hoại tình cảm giữa Giang Trì Ý và Thẩm Nhu.”


“Cháu và anh ấy chỉ là bạn học cấp ba, chẳng qua là anh ấy thấy cháu đáng thương không có chỗ ở nên mới cho cháu mượn tạm phòng cưới thôi.”
“Cháu có thể chuyển khỏi đây, cũng có thể từ chức, nhưng cháu mong dì đừng trách anh ấy, anh ấy là người tốt.”


Trần Thục Ngọc không nói chuyện, khoanh tay đứng đó cũng không nhìn cô ta.
Trong lòng Cố Thiến đang nghĩ gì, bà cũng không biết. Hôm nay bà tới đây để ra mặt thay Thẩm Nhu, làm như vậy cũng cho thấy rõ lập trường của mình, thay cho con trai bù đắp cho Thẩm Nhu.
Lý do Cố Thiến thoái thác cũng thật sự động lòng người.


Cô ta nói gia đình phá sản, bố mẹ li dị, hai bên đều có gia đình mới, cô ta lập tức biến thành ‘cô nhi’ không ai chăm sóc.
Nếu đây là sự thật thì cô ta đúng là có chút đáng thương.
Nhưng tất cả điều này với Giang gia và Giang Trì Ý không có chút quan hệ.


Suy nghĩ một lúc, Trần Thục Ngọc lấy 2000 tệ từ trong ví đặt lên bàn, “Tiền này cô cầm đi thuê khách sạn đi, coi như con trai tôi cho cô mượn.”
“Cô nói đúng, cô với con tôi là bạn học, nếu là bạn học, cho mượn tiền cũng không phải không thể.”


“Tâm tư con trai tôi trước nay đơn giản, lo nghĩ không chu toàn, nhưng cô là phụ nữ, chẳng lẽ cũng không hiểu cấp bậc lễ nghi?”
“Phòng cưới là nơi có thể để bạn học ở nhờ sao, trong lòng cô không suy nghĩ à?”
Những lời này của Trần Thục Ngọc khiến Cố Thiến á khẩu không trả lời được.


Bà cũng lười nói nhảm với cô ta, “Đi đi, sau này cách con trai và con dâu tôi xa một chút.”
Cố Thiến bị chèn ép lau nước mắt, nức nở hai tiếng cầm lấy rương hành lý rơi dưới đất.
Cô ta biết, mình hôm nay dù có nói gì thì cũng phải rời khỏi đây.


Nếu người tới là Thẩm Nhu, cô ta còn có thể cược một phen.
Nhưng người tới là mẹ Giang Trì Ý, cô đắc tội không nổi.


Cố Thiến cảm thấy mình không nên cứ thế rời đi, cho nên, trước khi đi vẫn không quên hỏi Trần Thục Ngọc, “Dì ơi, trong lòng Giang Trì Ý nghĩ gì, anh ấy muốn gì, người làm mẹ như dì thật sự không biết sao?”
“Hôn nhân không tình yêu, nhất định sẽ không có hạnh phúc.”


“Dì là mẹ anh ấy, nên vì anh ấy mà suy nghĩ, không phải sao?”
Cố Thiến nói xong, lấy áo khoác từ trong rương hành lý rồi ra cửa.
Ngay hành lang, cô ta nhìn thấy Thẩm Nhu đứng ngoài.
Kinh ngạc một chút, Cố Thiến cười với Thẩm Nhu.


Khóe mắt cô ta còn chưa khô nước mắt, nụ cười này mang theo vài phần khinh thường đùa cợt.
Lúc đi ngang qua bên người Thẩm Nhu, Cố Thiến hơi ngừng lại một chút, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ nghe được, “Hi vọng hôn lễ của cô và Giang Trì Ý, có thể như cô mong muốn, thuận lợi tiến hành.”