Tương Tư Thành Bệnh

Chương 13: Giới hạn

Giang Trì Ý nói xong, đưa tay bắt lấy cổ tay Thẩm Nhu, tính đưa cô ra khỏi Minh Cẩm biệt uyển.
Không nghĩ tới, anh vừa mới đưa tay ra, Thẩm Nhu đã trực tiếp né tránh.
Giang Trì Ý ngây người, không tin nổi thu hồi cánh tay, “Tiểu Nhu?”


“Công ty nội thất cho người đưa giá sách tới, đang trên đường tới đây.” Thẩm Nhu né tránh tầm mắt của anh, mặt không chút thay đổi lấy chìa khóa trong túi ra, vòng qua người anh mở cửa phòng.


Cô cũng không lừa Giang Trì Ý, công ty nội thất quả thật gọi điện thoại cho cô, nói là tối qua đưa đồ đến, gõ cửa không ai trả lời, bọn họ đành phải chở đồ về.
Thẩm Nhu từ nhà Tư Minh Cẩm ra đã nhận điện thoại, hẹn xong xuôi thời gian, cô muốn bọn họ hôm nay đưa đồ qua.


Nghe lời cô nói, Giang Trì Ý theo bản năng dùng thân ngăn lại, trán Thẩm Nhu suýt nữa đụng vào lồng ngực anh.
Cũng may cô dừng bước, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Trì Ý, “Sao? Em là nữ chủ nhân tương lai của căn nhà này, ngay cả cửa cũng không thể vào?”


Lời nói của cô mang theo vẻ trào phúng, ánh mắt nhìn Giang Trì Ý cũng không có vẻ dịu dàng thường ngày.
Thẩm Nhu như vậy khiến Giang Trì Ý cảm thấy xa lạ.
“Tiểu Nhu…”


“Giang Trì Ý, trong mắt anh, có phải em rất dễ bắt nạt không?” Thẩm Nhu ngắt lời anh, giọng nói nghiêm túc, sau khi chạm phải đôi mắt anh, trong nháy mắt khóe mắt phiếm hồng.
Thẩm Nhu nhìn anh không dám chớp mắt, chỉ sợ nước mắt rơi xuống.


Cô liều mạng nuốt nước mắt trở về, bởi vì Giang Trì Ý từng nói, anh ghét nhất là quỷ khóc nhè.
Hồi còn bé Thẩm Nhu rất thích khóc nhè, vì vậy mà Giang Trì Ý không thích cô, cũng không muốn chơi cùng cô.
Sau này hiểu chuyện, Thẩm Nhu cũng chưa từng khóc trước mặt anh.


Cho nên, giờ phút này nhìn hốc mắt cô đỏ bừng, Giang Trì Ý có chút kinh ngạc.
Còn có lời cô vừa nói, cái gì mà trong mắt anh, cô rất dễ bắt nạt?
Anh đã bắt nạt cô khi nào?


“Thẩm Nhu, em uống nhầm thuốc à?” Người đàn ông giận tái mặt, đôi mày kiếm nhíu lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Anh nói anh đói bụng, em định để anh đói bụng ở đây chờ đám người bên công ty nội thất kia tới à?”


“Vậy mình anh đi ăn đi, em vào trong chờ.” Thẩm Nhu không muốn tranh cãi với anh.
Giang Trì Ý người này đã quen sử dụng khổ nhục kế.
Mỗi lần Thẩm Nhu cứng mềm không ăn thì anh sẽ sử dụng khổ nhục kế, chắc chắn Thẩm Nhu sẽ đau lòng cho anh.
Nhưng lúc này Thẩm Nhu cũng không mắc bẫy.


Cho dù nói gì thì hôm nay cô cũng phải đi qua cánh cửa này.
Lúc này cảm xúc của Giang Trì Ý tăng vọt, bởi vì thái độ mạnh mẽ của Thẩm Nhu, anh cũng cường ngạnh theo.
Trực tiếp đưa tay giữ lại cánh tay đang mở khóa của Thẩm Nhu, Giang Trì Ý đoạt lại chìa khóa, sau đó tức giận đẩy cô một cái.


Động tác và sắc mặt vô cùng khó coi, giống như người làm sai là Thẩm Nhu.
“Đến tột cùng em muốn làm cái gì?” Giang Trì Ý đề cao giọng nói.
Thẩm Nhu lảo đảo lùi hai bước, nở nụ cười tự giễu.
Cô cười vì mình thật sự hiểu Giang Trì Ý.
Hiểu tới mức độ nào chứ?


Giống như cục diện bây giờ, bao gồm cả thái độ, giọng điệu nói chuyện của Giang Trì Ý, cô đều đoán được.
Thậm chí, cô còn biết, nếu cô tiếp tục kiên trì muốn vào cánh cửa này, tiếp theo anh sẽ tức giận mở cửa ra, sau đó lôi kéo cô, chủ động đưa cô đi kiểm tra phòng.


Về phần Cố Thiến bên trong, anh có thể nói lý, nói đến mức Thẩm Nhu á khẩu không nói được câu nào.
Quả nhiên, Giang Trì Ý thấy Thẩm Nhu không lên tiếng, tính tình càng lớn.
Anh xoay người lấy chìa khóa mở cửa, dùng sức đẩy cửa ra.
Oành –


Cánh cửa hung hăng đập vào tường, vang lên một tiếng kêu lớn.
Thẩm Nhu chỉ trầm mặc nhìn cảnh cửa run rẩy.
Không hổ là người lớn lên từ bé với cô, tính tình trước sau vẫn không tốt như vậy.


“Vào đi, không phải em muốn vào trong chờ sao?” Người đàn ông lạnh lùng quay đầu, giật giật khóe miệng cười lạnh một tiếng, “Em xác định là vào trong chờ người công ty nội thất tới?”
“Em cứ việc nói thẳng đi, có phải Tần Lăng nói chuyệnn của Cố Thiến với em, nên em đặc biệt chạy tới kiểm tra?”


Lời còn đang nói, Cố Thiến mặc váy ngủ hai dây đã xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Nhu.
Vẻ mặt cô ta mờ mịt, đặc biệt vô tội.
Nhìn thấy Thẩm Nhu đứng ngoài, Cố Thiến còn giả bộ kinh ngạc, “Thẩm Nhu… xin chào.”
Cô ta sờ sờ cổ mình, giống như muốn che dấu vệt đỏ khả nghi trên cổ.


Cử chỉ như thế khiến Thẩm Nhu cảm giác được vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Cô tất nhiên nhìn thấy vết cắn đỏ mập mờ trên cổ cô ta, vô cùng chói mắt, Thẩm Nhu nhanh chóng rời mắt.
Cô hỏi Giang Trì Ý, “Sao cô ta ở đây?”


Giang Trì Ý nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nhu lại vô cùng lạnh lùng, “Giả vờ cái gì?”
“Không phải Tần Lăng nói cho em biết nên em mới tìm tới đây sao?”
“Nếu em đã tới đây vậy cũng tốt, anh cũng đỡ phải nói tới chuyện Cố Thiến ở nhờ với em!”


Ngữ khí của anh vô cùng khí phách, hơn nữa còn nhấn mạnh hai chữ ‘ở nhờ’.
Chỉ hai chữ đã giải thích được nguyên do Cố Thiến xuất hiện trong phòng cưới của hai người.
Hay cho cái cớ ‘ở nhờ’ này.
Thẩm Nhu mím môi, hai tay dùng sức nắm chặt, một lúc sau chậm rãi buông ra.


Cô tiếp tục nhìn Giang Trì Ý, “Anh có biết đây là đâu không?”
Giang Trì Ý nhíu mày, cảm thấy cô cố tình gây sự, dứt khoát không trả lời.
Anh không lên tiếng, Thẩm Nhu nói tiếp, “Đây là phòng cưới của em và anh.”


“Phòng cưới, hiểu không?” Thẩm Nhu ngoài cười trong không, “Suy bụng ta ra bụng người, nếu hôm nay người ở nhờ trong này không phải Cố Thiến, mà là một người bạn nam của em…”
Nói tới đây, Thẩm Nhu nghẹn ngào.
Đến cùng thì cô vẫn không đủ kiên cường, có thể bình tâm đối mặt với việc này.


Nhìn cô lại muốn khóc, trong lòng Giang Trì Ý lại rất khó chịu, anh không thể nói rõ đó là loại tình cảm gì, chỉ là không muốn thấy cô rơi nước mắt.


Theo bình thường, lúc này anh nên dỗ dành cô, nhưng nghe lời Thẩm Nhu vừa nói, lại khó hiểu làm bừng lửa giận trong lòng Giang Trì Ý, “Bạn nam của em? Tư Minh Cẩm sao?”
Anh cười khẽ, “Thế nào? Hối hận vì thích anh?”
“Cảm thấy Tư Minh Cẩm ưu tú hơn anh, tốt hơn anh? Thích cậu ta?”


Giọng nói của anh vô cùng khó chịu khiến Thẩm Nhu chỉ muốn cho anh hai cái bạt tai.
Cô cố gắng nhịn xuống, “Giang Trì Ý, anh đừng xuyên tạc lời nói của em.”
Giữa cô và Tư Minh Cẩm vô cùng thanh bạch, dựa vào đâu mà kéo Tư Minh Cẩm xuống nước?


“Anh xuyên tạc? Vậy em lấy Tư Minh Cẩm và Cố Thiến so sánh làm gì?”
“Phải! Anh để Cố Thiến ở đây tạm thời là anh không đúng, anh không suy nghĩ đủ chu toàn, nhưng dù sao bọn anh cũng là bạn học.”


“Cố Thiến vừa về nước, tình huống trong nhà không tốt, gặp khó khăn không có chỗ ở, anh giúp cô ấy một chút thì sao?”
“Hơn nữa cô ấy sẽ chuyển ra ngoài, cũng không cản trở hôn lễ của chúng ta.”
Thẩm Nhu bị lời nói của anh chọc tức nở nụ cười, hô hấp dồn dập.


Giang Trì Ý vẫn chưa thu liễm ý tứ, tiếp tục đúng lý hợp tình, “Thẩm Nhu, em luôn miệng nói yêu anh, vậy đã bao giờ em tự vấn lòng mình, đã bao giờ em có chút tin tưởng anh chưa?”


“Anh từng thích Cố Thiến, nhưng đây đã là chuyện từ cấp ba, đã qua bao lâu rồi chứ? Bây giờ em vẫn còn giữ trong lòng, chán ghét ai đó?”
“Còn nữa, em và Tư Minh Cẩm ở Đồng thành chơi cũng rất vui vẻ đi!”
Ba —
Thẩm Nhu dùng lực ném điện thoại vào Giang Trì Ý cách đó không xa.


Anh không trốn, thậm chí mặt cũng không thèm chớp.
Bởi vì anh biết, Thẩm Nhu sẽ không ném trúng anh.
Cô yêu anh.
Quả nhiên, điện thoại rơi cách Giang Trì Ý nửa bước.
Màn hình nát bét, lóe lên một chút rồi sau đó tối đen.


Thẩm Nhu tức giận đến cả người phát run, không biết bởi vì Giang Trì Ý lấy Tư Minh Cẩm ra làm cái cớ, hay vì anh làm sai còn già mồm át lẽ phải.
Cô quen anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hai người náo đến mức ầm ĩ như vậy.


Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Nhu không duy trì nổi tính tốt của mình đến cùng.
Người nhẫn nại cũng có mức độ.
Thẩm Nhu cảm giác được bản thân mình lúc này đã tới giới hạn.

Cô đập nát điện thoại, bên trong phòng cuối cùng cũng yên lặng.


Tuy rằng sắc mặt Giang Trì Ý không đổi nhưng trong lòng vẫn bị kinh sợ.
Dù sao cũng chưa từng thấy Thẩm Nhu tức giận như vậy.
Không chột dạ là giả.
Nhưng anh đã quen với việc Thẩm Nhu chịu thua mình, lúc này tất nhiên không chịu xuống nước giảng hòa.


“Được lắm Thẩm Nhu, học được thói xấu, dám ném đồ với anh rồi?”
Nam nhân cười khẽ một tiếng, ánh mắt rời đi giống như không muốn tính toán ầm ĩ với Thẩm Nhu, “Nếu em không tin anh, vậy cũng đừng kết hôn nữa.”
Lời nói uy hϊế͙p͙ trần trụi.


Anh không tin Thẩm Nhu có thể từ bỏ hôn sự giữa hai người.
Dù sao cô cũng thích anh 10 năm.
Hơn nữa, tính cách của Thẩm Nhu, cầm lên sẽ rất khó buông xuống, là một người rất chung thủy.
Thẩm Nhu không thừa nhận cũng không được, Giang Trì Ý thật sự rất hiểu cô.


Nghe Giang Trì Ý nói tới chuyện này, trái tim cô không nhịn được mà đau đớn, giống như lưỡi dao chậm rãi cắt qua từng nhát một.
Trên đường tới, Thẩm Nhu quả thật đã suy nghĩ tới việc hủy bỏ hôn lễ.
Cho nên lúc Giang Trì Ý nói ra, cô cũng không lập tức phủ quyết.
Trong phòng rất im lặng.


Cố Thiến yên lặng bên cạnh xem kịch hồi lâu, âm thầm siết chặt nắm tay.
Ánh mắt cô ta không chớp nhìn chằm chằm Thẩm Nhu, giống như Giang Trì Ý, đang đợi Thẩm Nhu trả lời.
Cố Thiến hi vọng, Thẩm Nhu sảng khoái nói một tiếng, “Được.”


Cô ta hi vọng Thẩm Nhu và Giang Trì Ý có thể ầm ĩ tách ra, bởi vì chỉ có vậy, cô và Giang Trì Ý mới có cơ hội, cuộc sống an nhàn cô ta mong muốn mới có cơ hội.
Nhưng Thẩm Nhu vẫn không lên tiếng.


Cố Thiến sợ Thẩm Nhu trầm mặc hồi lâu, hỏa khí chậm rãi dập tắt, giả ý khuyên giải, tới bên người Giang Trì Ý kéo ống tay anh, giọng nói dịu dàng, “Giang Trì Ý, anh đừng hung dữ với Thẩm Nhu.”


“Cô ấy nhất định là hiểu lầm rồi, để em giải thích với cô ấy, anh tới ban công hút điếu thuốc cho bớt giận đi.”