Tương Tư Thành Bệnh

Chương 10: Nốt chu sa

Rạng sáng, tiểu khu xa hoa Sơn Thủy Nhất Sắc.
Tư Minh Cẩm một thân đồ ngủ ở nhà đứng trước mặt mẫu váy, chỉnh sửa mẫu váy Tần Tu tìm được ở đáy hòm.
Đến Tư Minh Cẩm cũng không nhớ rõ đó là giải thưởng của cuộc thi nào.


Chiếc váy cưới này vô cùng hoa lệ, dùng chất vải lụa mỏng là chủ yếu, thiết kế sau lưng chữ V sâu, muốn thể hiện tấm lưng gợi cảm của cô dâu, xây dựng hình tượng công chúa cổ tích cao quý thanh lịch.
Chỉnh thể cũng không có gì phải sửa chữa, chỉ cần xem số đo.


Tư Minh Cẩm căn cứ số đo ba vòng của Thẩm Nhu mà cắt may.
Trong lúc làm việc, điện thoại anh đặt trên bàn liên tục sáng lên.
Tư Minh Cẩm nhìn qua một chút, là bạn tốt Tô Thành Húc của anh gửi tin nhắn wechat tới, anh cũng không xem, đừng nói là trả lời lại.


Bây giờ xong việc, trùng hợp là Tô Thành Húc lại gửi tin nhắn mới tới. Lúc này Tư Minh Cẩm mới cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Tô Thành Húc: A Cẩm A Cẩm, nghe nói cậu về nước, sao lại không nói với anh đây chứ? Tốt xấu gì tôi với cậu cũng từng học chung với nhau?


Tô Thành Húc: Bây giờ cậu đang ở đâu? Đêm nay rảnh không, cùng nhau ăn bữa cơm đi.
Tô Thành Húc: Không có đó sao? Đang bận à?

Hai mươi mấy tin nhắn gửi tới, Tư Minh Cẩm đọc lướt qua, đều là những tin nhắn không có nội dung gì đặc sắc.


Anh trực tiếp bỏ qua, ngón tay lướt một đường xuống dưới. Cuối cùng, tầm mặt dừng lại ở bức ảnh Tô Thành Húc vừa gửi.
Ảnh chụp là một quán ăn rất khác lạ, chỉ có ba bàn dành cho khách.
Tư Minh Cẩm chú ý tới người ngồi bàn phía sau có chút quen mắt.


Bộ quần áo kia, còn có vali bên cạnh… là Thẩm Nhu?!
Đôi mắt anh nặng nề, áp chế kinh ngạc trong lòng, lập tức gửi tin nhắn cho Tô Thành Húc.
S: Góc bên phải ảnh chụp, cô gái kia chỉ đi một mình?


Không đợi Tô Thành Húc trả lời, Tư Minh Cẩm đã tới phòng ngủ thay quần áo, vội vàng gửi chat voice qua, “Chụp mặt cô ấy cho tôi.”
Tuy rằng dựa vào thân hình, Tư Minh Cẩm đã nhận ra Thẩm Nhu, nhưng anh vẫn cần chứng cứ xác thực.


Dù sao cũng đã trễ thế này, như bình thường thì Thẩm Nhu đã phải về tới nhà mới phải.
Rất nhanh, Tô Thành Húc đã gửi tới cho anh bức ảnh chụp chính diện, còn gửi chat voice trêu chọc, “Đã hơn một năm không gặp, đến cả cậu cũng thay đổi thành không đứng đắn như vậy?”


“Nhưng mà cô gái này đúng là rất đẹp, tửu lượng cũng rất cao, nhất định đã luyện rất lâu.”
Tư Minh Cẩm không có thời gian nói nhảm với anh, chỉ hỏi địa chỉ nhà hàng sau đó cầm khóa xe ra ngoài.


Lúc đó, nửa thùng bia đã vào bụng Thẩm Nhu, hai má đỏ ửng, say đến mức không phân biệt được nam bắc.
Rất lâu cô đã không say như vậy, say đến mức ý thức bắt đầu mơ hồ.
Từ lúc nhận chức ở Giai Ngẫu Thiên Thành, Thẩm Nhu xã giao không ít.
Dần dần cũng luyện ra tửu lượng.


Người ngoài còn nói cô ngàn chén không say.
Đêm nay là cô quyết tâm uống say.
Mang theo vali vào nhà hàng ngay gần đó, gọi một thùng bia và một cốc lớn.
Nếu muốn uống say nhanh, cần phải có một cốc lớn tự rót cho bản thân mình.
Bây giờ cô đã thành công say, nhìn người nhìn vật đều thấy mơ hồ.


Vừa rồi còn liếc thấy chủ quán chụp ảnh cô, nhưng Thẩm Nhu không để ý, đảo mắt lại mở một chai bia đổ ra cốc lớn.
Cô ném chai bia lên bàn, tay che hai má đỏ bừng, thân thể nghiêng ngả. Đôi môi đỏ ửng mím chặt, cuối cùng kéo thành một nụ cười tự giễu.


Lúc cô cười, đôi mắt tựa như trăng rằm, ẩn lấp trong đó là giọt lệ lấp lánh.
Tô Thành Húc an vị vắt chéo chân ngồi bên cạnh nhìn cô, chậc chậc hai tiếng, cũng không biết cô gái này làm sao lại tự chuốc mình say thành như vậy.


Thật ra anh cũng không có hứng thú gì với cô, cho dù dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, là mỹ nữ khó gặp. Sở dĩ phải ngồi nhìn chằm chằm đều do ủy thác của Tư Minh Cẩm.


Tên kia cũng không biết trúng gió gì, nhất định muốn anh trông chừng người này, còn nói trước khi anh đuổi tới, không được để cho cô rời khỏi đây.
Tô Thành Húc đồng ý, dù sao bây giờ anh cũng đang nhàm chán.


Nhà hàng này là sau khi anh đi du học về tìm nhà đầu tư trong nước mở ra, cũng chỉ là kinh doanh vui vui một chút.
Biết được tin tức Tư Minh Cẩm về nước, Tô Thành Húc cũng muốn gọi anh tới đây đón gió tẩy trần.


Đêm nay nhà hàng không bận, anh mới liên lạc với Tư Minh Cẩm thử xem. Ai ngờ Tư Minh Cẩm lại không trả lời tin nhắn của anh, gọi điện thoại cũng không thèm nghe.
Ngay lúc Tô Thành Húc chuẩn bị từ bỏ thì Tư Minh Cẩm lại trả lời.
Kết quả, sự chú ý của Tư Minh Cẩm lại là em gái đang uống say này!


Tô Thành Húc chống cằm, thay đổi góc nhìn quan sát Thẩm Nhu, cảm giác như càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, giống như… từng thấy ở nơi nào đó rồi.
Trong lúc Tô Thành Húc vắt óc suy nghĩ, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại ở bên đường.


Cửa bên ghế điều khiển bị đẩy ra, một người mặc áo xanh nhạt quần trắng xuống xe. Người đàn ông vóc dáng rất cao, dáng người thon dài gần như hoàn mỹ, đôi chân thẳng tắp rất nhanh bước vào nhà hàng.
Tô Thành Húc đưa mắt nhìn lại đúng lúc người kia đi vào.


Anh lập tức đứng thẳng người, vẫy tay hét lớn, “A Cẩm! Ở đây! Em gái ở chỗ này!”
Người tới là Tư Minh Cẩm, một đường anh lái xe rất nhanh tới đây, bốn mươi mấy phút rút ngắn còn gần nửa tiếng.
Thấy Thẩm Nhu ngồi ở góc bàn hẻo lánh xiêu xiêu vẹo vẹo, anh nhíu chặt lông mày.


Vừa rồi Tô Thành Húc gửi ảnh chính diện anh còn không thể tin nổi, khuôn mặt cô đỏ ửng, nhất định đã uống rất nhiều.
Lúc này tới, Tư Minh Cẩm tất nhiên nhìn thấy một thùng bia ngay cạnh Thẩm Nhu đã uống hết hơn nửa, chai bia trên bàn cũng đã uống xong.


Nghĩ tới đây, khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta sợ hãi.
Tô Thành Húc còn muốn trêu chọc anh mấy câu, bây giờ lại sợ hãi.
Không tự chủ được đứng dậy, Tô Thành Húc nhỏ giọng, “A Cẩm, cậu quen em gái này à?”


Tư Minh Cẩm không đáp, chỉ gắt gao nhìn Thẩm Nhu đã gục xuống bàn.
Cô cũng chưa say đến mức ngủ đi, bàn tay còn đang nắm chặt lấy chai bia gõ gõ.
Đến gần chút, còn có thể nghe được giọng nói cô khàn khàn hát nhỏ, là một bài hát buồn Tư Minh Cẩm không biết tên.


Bước chân anh dài ra, nhanh chóng tới bên cạnh cô. Bàn tay chạm tới bả vai Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm nói nhỏ, “Thẩm Nhu…”
Nhìn dáng vẻ cô thế này, trong lòng anh vô cùng khó chịu, cảm giác như có côn trùng cắn lên đầu quả tim mềm mại nhất của mình, đến giọng nói cũng mang theo sự run rẩy.


Tô Thành Húc bị bỏ qua bên cạnh trừng mắt, lúc sau mới ngộ ra từ cái tên ‘Thẩm Nhu’ này.
Anh đã nhớ ra!
Là Thẩm Nhu!
Hồi du học ở nước ngoài, anh và Tư Minh Cẩm cùng ăn cùng ở.
Trong ví tiền Tư Minh Cẩm vẫn luôn có một bức ảnh.


Trong ảnh là một nữ sinh xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười ấm áp dịu dàng như gió xuân. Không biết ảnh chụp được lấy từ đầu, mặt sau còn có dấu vết keo dính, chỗ trống còn viết hai chữ ‘Thẩm Nhu’.


Một lần vô tình, Tô Thành Húc mới biết được Thẩm Nhu là tên của con gái, mà người tên Thẩm Nhu này chính là nốt chu sa trên ngực của Tư Minh Cẩm.


Anh và Tư Minh Cẩm đã quen biết mấy năm, bầu không khí rộng mở như nước ngoài mà Tư Minh Cẩm lại không bị chút cám dỗ nào, hoàn toàn là một Liễu Hạ Huệ.
Người không biết còn tưởng anh theo chủ nghĩa độc thân, cũng không có trái tim.
Ngay cả Tô Thành Húc cũng cho rằng anh sẽ cô độc.


Không nghĩ tới… thì ra Tư Minh Cẩm có trái tim, vẫn luôn ở trên người nha đầu tên Thẩm Nhu này.
Tô Thành Húc kinh ngạc đến ngây người, đây chính là tình yêu cuồng dại suốt bao năm nay của Tư Minh Cẩm.

Trong lúc mông lung, Thẩm Nhu nghe thấy có người gọi tên mình.


Giọng nói kia vô cùng quyến rũ, trầm thấp xoay quanh vành tai cô, mỗi tiếng gọi đều vô cùng dịu dàng, là loại mà cô không thể nghe thấy từ Giang Trì Ý.


Cho nên Thẩm Nhu bất chấp hai mắt mỏi mệt, bất luận thế nào cũng phải nhìn người gọi mình. Nhưng cô ngước mắt lên lại chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ, chỉ biết đó là một người đàn ông vóc dáng rất cao, dáng người gầy nhưng cân xứng.


Cô không thấy rõ mặt anh, nhưng lại không chút keo kiệt cười với anh, “Anh… quen tôi sao?”
Tư Minh Cẩm, “…”
Anh đã hoàn toàn xác định được cô thật sự say.
Đôi mắt Tư Minh Cẩm nặng nề ôm cô vào ngực, không cho cô uống bia nữa.


Tư Minh Cẩm rót cho cô một chén trà, thuận thế cầm lấy chai bia cô đang ôm trong ngực.
Vì thế mà Thẩm Nhu còn níu góc áo của anh tranh đoạt một lúc.
Nhưng cô không đủ cao, say không đứng vững, căn bản không thể đoạt lại nổi.


Tư Minh Cẩm đoạt lấy chai bia đưa cho Tô Thành Húc đứng bên cạnh, bảo anh đổ hết bia trong chai đi.
Tô Thành Húc cũng không dám không nghe.
Mỗi khi tâm tình Tư Minh Cẩm không được tốt đều hành lên đầu anh, nếu anh còn đắc tội Tư Minh Cẩm, tên nhóc này nhất định sẽ nghĩ cách để trả thù lại.


Tô Thành Húc ngoan ngoãn làm theo.
Tư Minh Cẩm một tay đỡ Thẩm Nhu, để cô ngồi lại trên ghế.
Tay kia bưng chén trà tự mình đút cho cô uống, kiên nhẫn dỗ dành, “Ngoan, uống một ngụm, chỉ một ngụm thôi.”
“Tôi không uống… Tôi muốn uống bia, uống bia!”


Cô náo loạn ầm ĩ khiến cho hai bàn khách còn lại cũng nhìn qua bên này, chỉ là nhìn thoáng qua cũng đã bị ánh mắt sắc lạnh của Tư Minh Cẩm dọa cho quay đầu.
Tư Minh Cẩm thu hồi ánh mắt, dụ dỗ Thẩm Nhu uống trà.
Sau đó Tô Thành Húc trở về, hỏi xem tiếp theo Tư Minh Cẩm định làm thế nào.


“Anh thấy em gái Thẩm còn mang theo hành lý, chẳng lẽ là trốn khỏi nhà?”
Đối với chuyện của Thẩm Nhu, Tô Thành Húc không biết một chút gì.
Tư Minh Cẩm cũng không nói rõ, chỉ bảo Tô Thành Húc giúp mình đem vali của cô đặt lên xe mình.
Anh định đưa cô về nhà.


Tô Thành Húc giúp Tư Minh Cẩm đỡ Thẩm Nhu lên xe.
Giày vò một trận cũng làm anh toát hết mồ hôi.
“A Cẩm, sức lực nha đầu kia rất lớn, một mình cậu có khống chế được em nó không?”
“Đừng để người ta coi là lưu manh rồi đánh cho một trận đấy?”


Tư Minh Cẩm lườm một cái, thắt dây an toàn cho Thẩm Nhu, cũng không nói tiếng nào vòng qua ghế bên kia.
Mở cửa xe, khởi động, động tác vô cùng nhanh, căn bản không cho Tô Thành Húc cơ hội cằn nhằn, Tư Minh Cẩm đã lái xe rời đi.
Chiếc Audi màu đen nghênh ngang mà đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mặt Tô Thành Húc.


Nam nhân chống nạnh ven đường nhìn một lúc, mãi cho tới khi trong quán có người muốn thanh toán mới trở về.

Quế thành, hẻm Tây Từ.
Tư Minh Cẩm dừng xe trước cửa ngõ, đưa mắt nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.


Bố mẹ Thẩm Nhu nhất định đã ngủ rồi, hơn nữa nha đầu kia suốt đường đều nói không muốn về nhà, tâm tư Tư Minh Cẩm cũng bị cô quấy rối triệt để.
Dừng xe một hồi lâu, anh mới nghiêng người tháo dây an toàn cho cô.


Không nghĩ tới Thẩm Nhu lại nắm chặt tay anh, đôi môi toàn mùi rượu tiến tới bên tai anh, mang theo ý làm nũng nói, “Tôi không về đâu… Đưa tôi tới khách sạn đi, tôi muốn tới khách sạn…”
Cô không muốn đối mặt với bố mẹ, càng không muốn gặp Giang Trì Ý.


Trong tiềm thức của Thẩm Nhu, cô muốn giấu mình đi, đêm nay tùy tiện tìm một nơi để ngủ, sau khi tỉnh táo mới đối mặt với người nhà và Giang Trì Ý.
Cho nên, mặc dù đã say nhưng đại não cô vẫn kiên trì với chấp niệm đó.