Mười chín tháng hai năm Thừa Nguyên thứ hai mươi tám, hoàng đế băng hà, cả nước bi ai.
Mấy người Tương Như Nhân ở trước điện khóc nức nở. So vơi phi tử trong cung phân vị các nàng thấp hơn. Nhưng người của phủ thái tử cũng xếp ở phía trước. Tiếng khóc đầy trời.
Khóc như vậy phải đến ba mươi ngày. Từ sớm đến tối, khóc thương tâm nhất là tần phi trong cung. Bên phủ thái tử, ngoại trừ thái tử phi, còn lại người đều gặp hoàng thượng có mấy lần, tình cảm cũng ít hơn.
Có điều mới nửa ngày đã có người khóc đến xỉu. Nhưng cũng không phải xỉu là thôi, đỡ qua một bên nghỉ ngơi tỉnh dậy trở lại khóc tiếp.
Bên ngoài Triều Dương điện đều là tiếng khóc, hoàng cung bị bao trùm bởi đau thương. Toàn Lâm An thành không khí cũng nặng nề. Bách tính tang phục ba ngày, quan viên tang phục hai mươi bảy ngày, còn lại quan viên nhậm chức bên ngoài tập trung khóc tang tại nha môn.
Ngày hôm sau tiếng khóc liền yếu đi rất nhiều. Thân mình làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi khóc ngày khóc đêm. Quỳ xung quanh Tương Như Nhân, Kim lương nhân kia hai mắt đã sưng đó, ánh mắt lơ mơ. Mắt thấy như sắp ngã xuống, sắc mặt tái nhợt nghiêm lại cố gắng chống đỡ.
Hôm nay người ngã xuống càng nhiều. Mấy vị công chúa cũng đều khóc ngã. Trong ngày thường đều là nuông chiều từ bé, mặc dù là quỳ trên đệm mềm nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi. Đang tháng muời hai lạnh không nói, quỳ ba ngày liên tục như thế, ai cũng chịu không nổi.
Hoàng hậu nương nương mệt mỏi đổ bệnh nhưng vẫn chống chọi gắng gượng xử lý sự vụ.
Ba ngày qua đi, không cần khóc cả ngày nhưng cũng chưa thể trở về. Ở lại trong cung khóc sớm chiều.
Tương Như Nhân rốt cuộc thấy được Bình Ninh và Dung nhi. Ba ngày này, hai đứa nhỏ nhìn qua đều gầy đi nhiều. Tương Như Nhân đưa tay sờ trán bọn họ, may không phát sốt, yên tâm hơn, phân phó Tôn ma ma cho bọn hắn mặc kín. Bình Ninh dựa vào trong lòng Tương Như Nhân, nửa ngày mới bằng lòng nói chuyện “Nương, bọn họ khóc rất đau lòng!”
Tương Như Nhân xoa xoa mặt nàng, giọng trầm thấp “Hoàng gia gia ngươi đi rồi!”
“Đi đâu?” Bình Ninh ngẩng đầu lên, đáy mắt còn chút sợ hãi. Cảnh tượng mấy ngày nay thật là dọa bọn họ. Bình Ninh nửa điểm cũng không dám cười. Người xung quanh đều đang khóc. Khóc rất đau lòng.
Tương Như Nhân ôm nàng vào lòng, khẽ thở dài “Đi về nơi rất xa, không thể trở lại được”
Đối với từ lí giả không sâu, nhưng không thể trở lại đối với Bình Ninh cũng đã là tràn ngập đau thương. Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn Tương Như Nhân “Vậy về sau Bình Ninh không được gặp hoàng gia gia nữa sao?”
“Đúng vậy” Tương Như Nhân lau nước mắt cho nàng. Cũng ôm Dung nhi tới, tỉ mỉ dặn bọn họ những ngày này nên chú ý cái gì.
Khóc xong thêm ba ngày sớm chiều, các nàng có thể hồi phủ thái tử, linh cữu được đưa đi hoàng lăng, các nàng còn phải một đường khóc đưa... Dân chúng tang phục ba ngày. Bách quan tang phục hai mươi bảy ngày, sau ba ngày khóc đầu thì trở về vừa chịu tang vừa xử lý công vụ. Trừ bỏ tang sự còn có việc tân hoàng đăng cơ. Quốc một ngày không thể vô quân, trong hai mươi bảy ngày, chiếu thư nên hạ đều cần hạ, phong hoàng hậu, phong thái tử...Ngày hai mươi tư tháng một hạ táng, trời tối tăm đến đáng sợ.
Một năm kia chính là trôi qua trong khóc tang. Tuyết tan, hoàng lăng lộ ra chút sức sống. Mọi người quỳ ở kia, nghe lễ quan hô thì khóc lớn...
Chiếu thư phong mấy người Tương Như Nhân là hạ sau hai mươi bảy ngày phục hiếu. Trên triều đình quan viêm có điều thay đổi, hậu cung cũng vậy. Tương Như Nhân tấn phong Hiền phi, Trương trắc phi tấn phong Đức phi, Nghiêm lương nhân tấn phong chiêu nghi, Diệp lương nhân tấn phong thục dung, Kim lương nhân tấn phong thục nghi, không nhìn ra có gì để khác biệt là Tần lương nhân cùng Vương lương nhân phân biệt phong tiệp dư và quý nghi. Ba người vào sau phong lương nhân. Còn lại phong tần.
Hứa lương nhân cứu thái tử cùng Nhị hoàng tử và Đại công chúa, dưới sự góp lời của hoàng hậu được phong Dung hoa.
Như thế, hậu cung hình thành!
Đầu năm vì còn chịu tang nên lễ sắc phong dời lại, bởi vì tiên hoàng băng hà nên mặc dù sắc phong cũng là giản lược đi nhiều. Ngoại trừ lễ sắc phong hoàng đế đăng cơ cùng hoàng hậu, điển lễ sắc phong các nàng đều đợi đến trăm ngày sau. Mà hoàng gia tang phục là hai mươi bảy tháng.
Đầu tháng ba mấy người Tương Như Nhân mới chính thức chuyển vào hoàng cung. Chờ sắp xếp mọi việc xong xuôi đã là tháng năm. Tương Như Nhân trú là chính điện Chiêu Dương cung. Mấy tháng qua đều không ngừng sự, nay mới coi như tạm yên ổn, người đều gầy đi cả một vòng, may là không phát bệnh.
Trong phòng trang hoàng đều là sắc trắng, Tương Như Nhân mặc cũng là một thân cung phục đơn sắc. Đi ra ngoài phòng, trời vừa về chiều.
Trong phủ thái tử vốn nhiều người náo nhiệt. Giờ chuyển đến trong hoàng cung lại có cảm giác vắng vẻ. Ba năm đạo hiếu trôi qua, tuyển tú xong, lúc đó mới có thể là náo nhiệt.
Tương Như Nhân đứng đầu tam phi, tất nhiên phải phụ tá hoàng hậu sự vụ hậu cung. Có điều hiện tại người ít việc cũng ít. Không có thị tẩm, cũng không có người mới tiến cung, bên trong hậu cung lại là một cỗ an bình.
“Nương nương, công chúa nói muốn đi Nghi Hòa cung thăm Tứ hoàng tử” Tôn ma ma tiến đến xin chỉ thị, cách đó không xa Bình Ninh và Dung nhi đứng nhìn.
Hiện giờ trong cung cấm vui chơi, mấy đứa nhỏ là thật sự buồn chán. Tương Như Nhân nhìn nàng một cái “Để nàng đến tự nói với bản cung”
Bình Ninh lắp bắp từng bước nhỏ đi tới, đứng trước mặt Tương Như Nhân, có chút cầu xin “Nương, ta biết sai rồi. Ngài để ta đi Nghi Hòa cung đi. Lần sau ta sẽ không cùng Diệp thục dung ầm ĩ nữa.”
Tương Như Nhân nhíu mày “Còn có lần sau?”
Bình Ninh vội sửa miệng “Không có lần sau, không có.” Cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tương Như Nhân, lại chột dạ cúi đầu.
Cũng mới nửa tháng trước, Bình Ninh mang theo hai cung nữ đi Nghi Hòa cung tìm Tứ hoàng tử. Trong hoa viên gặp Diệp thục dung đang cùng nữ nhi đùa. Đồng nhi còn hướng Bình Ninh vẫy tay gọi tỷ tỷ, này thời điểm tám tháng bị thương mặt sao có thể nhớ rõ. Chỉ có Diệp thục dung không vừa mắt, không thể nhéo Bình Ninh liền nhéo Lệ Đồng, chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói nàng không có mắt, vết thương vừa lành đã quên đau.Bình Ninh cũng đã sớm quên chuyện làm bị thương muội muội. Thấy Diệp thục dung làm Lệ Đồng khóc liền chống eo nhỏ bắt đầu quở trách Diệp thục dung không đúng, muuons đánh hài tử sẽ không phải là mẫu thân tốt.
Đem Diệp thục dung chọc giận!
Trong hoa viên cũng chỉ có hai vị chủ tử, được thôi, Diệp thục dung cùng Bình Ninh tranh cãi.
Diệp thục dung nói chuyện còn có điều phải kiêng kỵ, Bình Ninh thì không, nha mỏ nhọn lên nói về sau Diệp thục dung phải cam chịu. Trên dưới hoàng cung này ai chẳng biết Bình Ninh công chúa so với Tứ công chúa do hoàng hậu sinh ra còn được sủng ái hơn. Bình Ninh còn có phong hào đầu tiên, lại là tiên hoàng ban, người khác đều không có.
Cung nhân đứng bên cạnh xem rồi bàn luận cũng không ít, những lời này không đợi Bình Ninh thuật lại cho Tương Như Nhân nghe thì sớm đã truyền đến trong tai nàng. Tuy đây không phải chuyện gì lớn nhưng về điểm kết thù với Diệp thục dung thì đã có từ phủ thái tử. Tương Như Nhân cũng hơn một lần nhắc nàng nhìn thấy Diệp thục dung liền tránh đi. Không phải vì sợ nàng mà là Bình Ninh còn nhỏ, không sợ minh tranh chỉ sợ ám đấu. Mà đứa nhỏ này cứ không nghe.
Bình Ninh thấy Tương Như Nhân không đáp lời, khóa gương mặt nhỏ nhắn. Nàng biết đây là nương không đáp ứng.
Ở cửa Dung nhi đi vào. Đứa nhỏ bốn tuổi nhưng so với Bình Ninh trầm ổn hơn nhiều, nhìn tỷ tỷ buồn rầu, hướng Tương Như Nhân nói “Mẫu phi, ta sẽ cùng tỷ tỷ đi Nghi Hòa cung thăm Tứ đệ”
Tương Như Nhân thở dài một hơi, phân phó Tôn ma ma đi theo bọn họ, dặn đi dặn lại không được huyên náo, thế này mới để bọn họ đi.
Thanh Thu đi tới, trong tay cầm bản kinh thư “Nương nương, đã chuẩn bị thỏa đáng”
Tương Như Nhân nhìn qua kinh thư trên bàn, lật lật vài tờ, gật đầu “Đi thôi!“...
Tiên hoàng băng hà, tần phi trong cung là đau buồn, hoàng tử công chúa là thương tâm, nhưng thương tâm nhất chính là lão nương nương khóc không ngừng. Khóc xong mấy ngày, thái hoàng thái hậu luôn ở trong Duyên Thọ cung không ra ngoài. Mãi đến khi hạ táng nàng mới xuất hiện một lần, nhưng nàng cũng không thể tiễn đưa. Người gặp qua đều nói nàng tiều tụy đi nhiều. Nhưng đến giờ lão nương nương vẫn không chịu gặp ai. Tương Như Nhân cứ đem kinh thư qua như vậy, cũng chỉ là thử thời vận.
Đến Duyên Thọ cung đợi một hồi, lão ma ma hầu hạ bên người thái hoàng thái hậu bước ra, tiếp nhận kinh thư trong tay Tương Như Nhân, cười nói “Nô tỳ thay thái hoàng thái hậu tạ qua Hiền phi nương nương, tâm ý lão nương nương nhận, nhưng thỉnh nương nương trở về”
Tương Như Nhân cũng không ngoài dự định. Mấy ngày nay người vấp phải trắc trở còn thiếu sao. Hoàng thái hậu cùng hoàng thượng cũng chưa vào được. Thái hoàng thái hậu cố chấp như vậy, cũng không có biện pháp.
Tương Như Nhân xoay người rời đi. Đi đến cửa cung nhỏ thì nghe tiếng gọi từ phía sau, lão ma ma vội vàng đi tới, trên mặt có chút vui sướng “Hiền phi nương nương, thái hoàng thái hậu mời ngài vào”
Tương Như Nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là vui vẻ nhấc váy vội bước theo lão ma ma. Lão ma ma dẫn nàng tới phật đường, mở cửa ra, hướng nàng gật đầu.
Phật đường yên tĩnh không tiếng động. Tương Như Nhân tiến vào. Phía sau rèm vàng trên đầu là tượng Quan Âm. Thái hoàng thái hậu ngồi ở kia, trên cái bàn nhỏ thấp trước mặt là một xấp kinh thư.
Tương Như Nhân đi đến bồ đoàn cạnh bàn thấp kia ngồi quỳ xuống. Nhìn qua khí sắc thái hoàng thái hậu cũng không tệ, yên tâm hơn nhiều.
“Ngươi, đứa nhỏ này nhưng thật ra cố chấp!” Thái hoàng thái hậu nhìn nàng một cái. Kinh thư trên bàn này, thật ra trong đó đến năm sáu bản đều là Tương Như Nhân đưa tới, lại là viết tay. Nửa năm qua không có người nào muốn gặp nàng mà vào được, đều bị chắn trở ra. Chỉ có đứa nhỏ này mỗi lần đến đều đưa hai bản kinh thư, ngẫu nhiên lại đưa gì đó mà Bình Ninh thêu, cũng không nói gì.
“Vào hạ trời nóng, nghe nói năm nay trong sơn trang du hạ hoa sen nở thật đẹp” Tương Như Nhân cười nói, đỡ nàng đứng dậy đi ra ngoài, lão ma ma hầu hạ tiến đến đỡ thái hoàng thái hậu.
Đứng dưới mái hiên, thái hoàng thái hậu quay sang nhìn nàng “Năm nay cũng nên đến đó một chút”
Tương Như Nhân bước theo sau nàng cách nửa bước. Đến tẩm cung, có cung nữ châm trà. Thái hoàng thái hậu cầm khăn trên bàn lên xem, trên mặt thêm chút ý cười “Bình Ninh thêu so với trước đã tiến bộ hơn rồi”
“Ngài đừng khen nàng. Khen một cái nàng liền đắc ý” Tương Như Nhân thấy tâm tình lão nương nương không tệ, cười phụ họa.
“Các ngươi cũng đừng lo lắng ai gia. Lớn tuổi nên cũng không thích gặp khách, cũng không cần từng người từng người đến an ủi” Nhìn ra tâm tư Tương Như Nhân, thái hoàng thái hậu mắt mang thâm ý nói “Mấy này cũng không phải lần đầu ai gia trải qua” Vài thập niên sống trong cung, có gì nà nàng chưa trải qua “Ai gia là sống lâu nhất”
Thái hoàng thái hậu tiện đà nhìn nàng “Cuộc sống trong cung là như vậy, người càng muốn nhiều, nó cho ngươi lại càng thiếu. Ngươi không trông mong gì, nó lại càng muốn cho ngươi.”
Tương Như Nhân ánh mắt vừa động, nhỏm người hành lễ “Nô tỳ cẩn tuân lời nương nương dạy bảo“. . .