Tương Quý Phi Truyện

Chương 179: Bình Ninh định thân

Sính lễ trong tập rất nhiều, ước chừng viết đến ba quyển, đều có thể đủ dùng làm sính lễ hoàng gia.

Nhưng khiến Tương Như Nhân cảm thấy kinh ngạc, không phải số lượng này, mà là những thứ viết trong tập.

Danh phẩm các nơi của Bắc Đồ, bảo vật trân quý của các bộ tộc phía nam, ngựa đẹp giống tốt, còn có tràng săn bắn đặc biệt xây dựng ở Bắc Đồ.

Sính lễ trừ bỏ châu báu da lông đồ gỗ trân quý, cũng không có thành trì như trong miệng Tương Như Nhân. cũng không có địa phận được phân cách làm sính lễ như nàng tưởng tượng.

Cẩn thận nghĩ lại, đồ vật này nọ trong sính lễ, toàn bộ đều là thứ Bình Ninh thích.

Nữ nhi của mình là cái gì tính tình Tương Như Nhân rất rõ ràng. Nàng quấn quít lấy Dung nhi đòi những thứ từ bộ lạc phía nam mang về, hỏi hắn những chuyện lý thú trên đường đi. Nàng đối với thế giới bên ngoài ôm hứng thú nồng hậu, nàng không thích bị trói tại đây trong cung cấm.

Mà sính lễ gì đó, đều giống như hợp ý nàng. Lớn thì như Bình Ninh thích thuật cỡi ngựa, nhỏ thì là nàng đối đồ vật kỳ lạ này nọ yêu thích.

Bắc Đồ vương hiểu biết nữ nhi của mình như vậy sao?

Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Dương, bình tĩnh hơn nhiều.

Nếu sính lễ là đồ vật này nọ, là thành trì, có thể làm giàu cho Đại Thiên, làm cho Tương Như Nhân đem nữ nhi gả đi Bắc Đồ như đáng bán nữ nhi, thì mấy tập sính lễ kia sớm đã bị nàng quăng ra.

Nhưng tất cả gì đó, sau khi xem xong, cảm giác đầu tiên chính là thực dụng tâm.

”Bắc Đồ vương đã gặp qua Bình Ninh? “ Tương Như Nhân nghi hoặc, một Bắc Đồ vương đến Lâm An thành không quá vài lần, làm sao có thể đủ hiểu biết yêu thích của nữ nhi nàng như vậy. Hơn nữa cho dù là thường đến, cũng không có cơ hội tiếp xúc với Bình Ninh, nàng chưa từng có nghe ai nói qua chuyện này.

”Bắc Đồ vương ba năm trước đây đã tới Lâm An, nhưng là trẫm không có nói với ai thân phận của hắn. Là lúc tổ chức săn bắn, tiệc tối ở trường săn, hắn đã ở đó.” Tô Khiêm Dương nghĩ nghĩ, xa hơn nữa thì phải là vài năm đầu lúc vừa mới đăng cơ Bắc Đồ vương cũng có tới.

”Vậy cũng bất quá là gặp mặt một lần.” Nói với nhau đều nói không hơn một câu.

Tương Như Nhân để ý chính là muck đích Bắc Đồ vương cưới Bình Ninh.

Trong sính lễ còn có một tòa cung điện đang xây, là đặc biệt vì cưới Bình Ninh mà làm, còn tự thiết kế bản vẽ. Là sợ sau khi đi qua Bình Ninh ở không quen cung điện Bắc Đồ, vì nàng mà bắt chước tỏng cung Đại Thiên xây lầu các uyển xá.

Ý của Bắc Đồ vương là cái gì phải cải tiến bên này cũng có thể nói ra, dù sao đây là để Bình Ninh ở.


Mọi thứ trong sính lễ này, đều là vì Bình Ninh lo lắng, mà không phải bày biện cho đẹp hay đưa cho Đại Thiên để biểu hiện Bắc Đồ phú quý.

Tương Như Nhân trầm mặc một lát, tỉnh táo nghĩ lại, nàng tự nhiên có thể biết trong sính lễ này thành ý có bao nhiêu. Người ta muốn cầu thân chính là thân phận công chúa Đại Thiên này hay là chính Bình Ninh.

Có điều nàng không tin chính là hai bên chỉ có gặp một lần, hoặc là vài lần duyên phận, cũng chưa có thể nói hơn mấy câu đã làm Bắc đồ vương có thể quyết định muốn cưới Bình Ninh về sao?

Làm nương, nữ nhi nếu bàn về cưới xin, nghĩ càng nhiều, bao nhiêu cũng không đủ.

Nghĩ muốn tuyển cho nàng một hôn sự tốt một chút. Tìm một nam nhân thương nàng yêu nàng sủng ái nàng, cũng không thấy đủ.

Tương Như Nhân nhìn ba bản tập sính lễ thật dày, vừa rồi xúc động, hiện tại lại nói không rõ, “Tin tức này quá đột nhiên, Hoàng Thượng, thần thiếp cần hảo hảo ngẫm lại.”

Phía sau Tương Như Nhân là ích kỷ. Nàng không rảnh đi lo Bình Ninh thân là công chúa, hưởng thụ lấy vinh hoa phú quý của hoàng gia thì hẳn là phải lưng đeo chức trách. Nàng thầm nghĩ nữ nhi phải được người như ý.

Tô Khiêm Dương để lại thời gian cho nàng hảo hảo suy nghĩ, ly khai Chiêu Dương cung. Nửa ngày, Tương Như Nhân mệnh Phùng Áng xuất cung, mời Bình vương phi tiến cung...

Cố Ngâm Hoan biết được việc này, cũng là vào thời điểm Tô Khiêm Mặc mang theo Duy Đặc đi phủ Bình Vương. Cho nên khi Áng đến mời nàng, nàng cũng đã chuẩn bị tốt để tiến cung.

Đối mặt với Tương Như Nhân, nhìn ra được lo lắng của nàng, Cố Ngâm Hoan cũng là theo tình hình thực tế nói “Vương gia cùng ta đều thích gọi thẳng tên Duy Đặc, hắn sẽ không để ý. Năm đó ta còn ở Dươ Quan, hắn từng xâm nhập quý phủ, mang theo đại thần Bắc Đồ bị thương, tránh né Nhị ca hắn đuổi giết, khi đó chính là lúc Bắc Đồ nội loạn.”

Cố Ngâm Hoan cùng Tương Như Nhân nói lên chuyện năm xưa khi gặp được Duy Đặc. Bắc Đồ nội loạn, người nhà bị giết, bị nhốt. Duy Đặc mười tuổi bị bắt trưởng thành sớm, bị bắt từ một cái thiếu niên có phụ vương, ca ca bảo hộ không lo nghĩ trưởng thành là vương tử gánh vác trách nhiệm phục quốc.

”Mấy năm nay, cứ cách vài năm hắn sẽ đến Lâm An, bất quá đều là đến thăm ta. Thân phận Bắc Đồ vương lại luôn đến Đại Thiên, làm cho người ta biết được sợ là phải khiến người khủng hoảng. Cho nên mỗi lần hắn liền mang theo một cái tùy tùng, đến ở mấy ngày rồi trở về. Tỷ tỷ ngươi có thể không biết, mấy năm nay, ta quan tâm hôn sự của hắn không ít, nhưng hắn chính là không chịu cưới, không lập vương hậu, cũng không nạp hậu cung, cứ như vậy lẻ loi một mình.” Một nhà Bình Vương phủ cùng Duy Đặccảm tình thập phần thâm hậu. Cố Ngâm Hoan xem Duy Đặc như đệ đệ mà đối đãi. Vài năm nay, Duy Đặc đối với nàng, cũng là giống thân tỷ tỷ mà đối đãi.

Cố Ngâm Hoan cười nhìn nàng, “Ta còn lo lắng hắn đời này liền thật sự một người trôi qua. Bỗng nhiên lại tiến đến hướng Hoàng thượng cầu thân. Phía trước không biết, lúc sau nghe Vương gia nói ta cũng hoảng sợ.”

Cố Ngâm Hoan nói Tương Như Nhân tin, theo miệng nàng ghe được, ít nhất Bắc Đồ vương này, là người trọng tình trọng nghĩa, tri ân đồ báo, nhân phẩm cũng tệ.

”Hắn đã đến tuổi này, vì sao lúc trước không lập vương hậu, không nạp hậu cung? “ Tưởng Như Nhân nghi hoặc, Cố Ngâm Hoan trên mặt một vòng thở dài, “Năm đó Bắc Đồ chiến loạn, vị hôn thê đại ca của hắn phản chiến, làm hại mẫu hậu hắn chết, đại ca bản thân bị trọng thương sau lại chết đi. Hắn đối vớinàng kia, là có hận. Hắn từng nói, nếu không gặp được người làm cho hắn cảm thấy đúng người, đời này không cưới cũng không sao, bồi dưỡng một cái người thừa kế không phải một việc khó. Ta nghĩ hắn là không bỏ được khúc mắc để tin tưởng người khác. Cho nên tỷ tỷ, những lời khác ta không dám nói, hắn đã hướng Hoàng thượng cầu cưới Bình Ninh làm vương hậu, tuyệt sẽ không phải vì quan hệ của Đại Thiên cùng Bắc Đồ.” Cũng sẽ không phải vì thân phận của Bình Ninh.

”Hắn là không phải từng có tiếp xúc với bình Ninh?.” Vừa nói như vậy, Tương Như Nhân liền càng nghi hoặc. Nếu muốn một người như vậy quyết định đón dâu, cô gái này nhất định là hấp dẫn hắn, làm cho hắn nguyện ý bỏ qua khúc mắc. Nhưng hấp dẫn một người, không cần tiếp xúc sao, “Đồ vật này nọ trong tập sính lễ, đều là án lấy thứ Bình Ninh yêu thích mà tặng. Nếu không biết, Bắc Đồ vương này làm sao có thể liệt ra mấy thứ này.”


Cố Ngâm Hoan lắc đầu, trong lòng thật ra có cái hoài nghi, “Tỷ tỷ không bằng hỏi một chút ý tứ Bình Ninh. Hôn nhân đại sự cha mẹ làm chủ không tệ. Vốn dĩ tính tình của Bình Ninh, nếu là Hoàng Thượng cùng tỷ tỷ đều cảm thấy được tốt, nàng lại cảm thấy được không tốt, như thế nào cũng sẽ không chịu.”

Tương Như Nhân quả thật có quyết định này. Chuyện Bắc Đồ vương cầu thân này, chủ yếu vẫn là phải hỏi ý tứ nữ nhi...

Mà lúc này Bình Ninh sao, nàng đoạt lệnh bài xuất cung của Dung nhi, trộm chuồn ra khỏi cung.

Đi làm cái gì? Nàng muốn đi tìm cái gọi là Bắc Đồ vương kia. Cầu thân? Nàng có nói muốn gả cho hắn sao? Trên trường săn vừa hỏi như vậy, nàng chính là bị lời của hắn hù đến giật mình cho nên mới chậm nửa nhịp trả lời, hắn lại coi như chính mình đáp ứng rồi.

Thúy nhi theo sát ở phía sau công chúa, hai người xuất cung theo một nhà bố phường đi ra đã là nữ giả nam trang. Bình Ninh suy nghĩ một chút chỗ ở của sứ thần Bắc Đồ, sai Thúy nhi đi gọi một chiếc xe ngựa, hai người liền hướng tới sơn trang kia mà đi.

Tới cửa, thủ vệ là hai nhóm, một đám là thủ hạ của Bình vương gia, một đám là người Bắc Đồ. Thủ hạ Bình vương gia vừa nghe là Bình Ninh công chúa, mặt này trù trừ không biết nên hay không nên để nàng đi vào, trong đó một cái thử nàng, “Công chúa, Bắc Đồ vương hiện giờ cũng khong ở trong sơn trang.”

”Hắn đi đâu?” Bình Ninh hừ một tiếng, đây là bộ dáng hưng sư vấn tội. Thủ vệ kia thấy nàng cũng không có mang người khác tới, cũng không dám làm cho nàng cứ như vậy mang theo một cái cung nữ rời đi, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, vì thế nói cho nàng biết, “Công chúa, Bắc Đồ vương hiện giờ ở phủ Bình Vương, không bằng ngài lên xe ngựa, chúng ta phái người mang ngài đi phủ Bình Vương.”

”Không cần.” Bình Ninh vừa thấy hắn là muốn theo sát mình, “Phủ Bình Vương ở đâu bản công chúa cũng biết, không cần ngươi dẫn đường, Thúy nhi, chúng ta đi.” Vừa mới xoay người, đoàn người phía trước đã tới. Đi đầu đúng là Duy Đặc, đứng một bên là Tô Ngạn Hạo.

Tô Ngạn Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra Bình Ninh nữ giả nam trang. Trong lòng thầm hô một tiếng, hỏng bét, vừa định xoay người trốn, Bình Ninh đã nhìn đến hắn, gằn từng tiếng hô ra miệng, “Tô Ngạn Hạo, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Tô Ngạn Hạo vẻ mặt khốn khổ. Bình Ninh đi đến trước mặt hắn.. Nhưng người kháng cự đi đến trước mặt nàng biến thành Duy Đặc. Hắn cúi đầu nhìn thấy Bình Ninh tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, trên mặt nở nụ cười khó được, “Ai khi dễ ngươi?”

Bình Ninh vẻ mặt bị kiềm hãm, trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi vào trong sơn trang. Lúc này không ai ngăn đón nàng...

Vào sơn trang, Duy Đặc vẫy lui người bên ngoài, Tô Hạo đi trước cách vách ngồi một hồi. Trong đại sảnh cũng chỉ có Bình Ninh cùng cung nữ tùy thân của nàng Thúy nhi

Duy Đặc đánh giá nàng này một thân nam trang, Bình Ninh thiếu kiên nhẫn trước, “Bản công chúa chưa nói muốn gả cho ngươi, ngươi hướng phụ hoàng cầu thân vô ích.”

”Công chúa trà sữa sao, ta cho người pha một ít cho ngươi.” Duy Đặc sai người dâng trà sữa cùng một ít đồ ăn vặt Bắc Đồ, trầm ổn như núi, nửa điểm cũng không bị lời của nàng ảnh hưởng đến.

”Ngươi!” Bình Ninh tức giận dậm chân, “Ngươi như thế nào còn chưa trở về Bắc Đồ.”

Duy Đặc thay nàng rót một chén trà sữa, “Ta là thành tâm muốn cưới công chúa.”

Bình Ninh hai má đỏ lên, tại sao có thể có người da mặt dầy như vậy a. Ở trường săn bắn nói một lần, hiện tại lại nói một lần.

”Công chúa thích cưỡi ngựa săn bắn, Bắc Đồ kia sau khi tuyết tan, ngươi có thể thường xuyên đi trong núi rừng săn thú, bắc đồ cách các bộ lạc phía nam cùng Nam Man đều rất gần, qua lại cũng tiện lợi. Mấy năm nay Bắc Đồ các bộ lạc quan hệ không tệ, công chúa muốn đi, đều có thể đi.” Duy Đặc vững vàng nói, chuyên chọn chuyện Bình Ninh thích mà nói, đối với sở thích của nàng nắm rõ như lòng bàn tay.

Bình Ninh thật vất vả bình tĩnh trở lại, hừ một tiếng, “Hạo nhi nói cho ngươi à, hắn còn nói cái gì? “

”Công chúa muốn cuộc sống tự do. Trừ bỏ bổn vương, không ai có thể cho công chúa.” Duy Đặc nhìn nàng, khuôn mặt tuấn lãng thêm một tia ý cười, ngữ khí cực kỳ mê hoặc.

”Chúng ta mới gặp qua vài lần, nói qua mấy câu, ngươi dựa vào cái gì đã nói là thành tâm muốn cưới bản công chúa. Chẳng lẽ ngươi không phải hướng về phía thân phận bản công chúa mà tới sao. Nói thật dễ nghe, chúng ta lại không quen.” Bình Ninh lại không ngu ngốc. Đến tuổi này, nàng sẽ không phải không biết từ hòa thân này ở bên trong hàm nghĩa là cái gì. Nàng nếu không phải công chúa Đại Thiên, nếu như không có thân phận tôn quý này, hắn làm sao lại gióng trống giương cờ lớn như vậy tiến đến cầu thân. Thành ý của hắn là cho thân phận công chúa này, không thể nào là cho nàng.

Duy Đặc nở nụ cười, xem nàng bộ dạng “xỳ lông” này, đáy mắt hiện lên một vòng vui mừng “Công chúa,chúng ta đã gặp qua rất nhiều lần.”...