Tương Quý Phi Truyện

Chương 12: Hôn sự của Như Nhân

Tháng mười thu yến qua đi, tất cả mọi người đang cho rằng sẽ ở tháng ba năm sau tuyển tú mới nhiều việc vui, thì cùng lúc đó không có dấu hiệu gì báo trước, một đạo thánh chỉ bất ngờ phá vỡ suy đoán của mọi người.

“Tương công phủ đích trưởng tôn nữ - Tương Như Nhân, thành thạo hào phóng, ấm lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, tứ hôn cho thái tử Tô Khiêm Dương làm trắc phi, tất cả lễ nghi, giao cho lễ bộ xử lý, chọn ngày tốt thành hôn.”

Đây là so với hôn sự của Lục vương phủ vừa rồi còn nặng kí hơn, đối với hầu hết các đại thần trong triều mà nói còn là thật bất ngờ, Tương gia tiểu thư lại không phải là vào cung làm phi tử của hoàng thượng, mà là gả cho thái tử làm trắc phi.

Luận địa vị trong triều, Tương gia so với Triệu gia cao hơn một bậc, còn có một người cô cô ở trong cung đứng hàng tứ phi, thân phận của Tương Như Nhân so với Triệu gia đích trưởng nữ Triệu Nhị hiển nhiên là cao quý hơn chút. An bài như thế, chờ Tương gia này đích trưởng tôn nữ vào phủ thái tử, không phải là đối thái tử phi thế đơn lực mỏng vô cùng uy hiếp sao.

Lại bất luận đạo thánh chỉ này ở Tương gia nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, trong phủ thái tử, nghe được tin tức này, Trương trắc phi Trương Thấm trước hết không kiềm chế được.

Bên trong Ấn Nguyệt các, Trương Thấm nghe một bên ma ma bẩm báo, màu nhuộm trên ngón tay bị quệt mạnh không khỏi để lại vết, dung nhan xinh đẹp bên trong lộ ra nhanh một cái tật sắc, “Lại là Tương gia, tương lai trong phủ này ta còn có địa vị gì.”

“Nương nương, ngài nhưng trăm triệu không thể nghĩ như vậy.” Một bên nhũ mẫu vội khuyên nhủ, “Ngài chính là cùng thái tử phi tiến vào phủ a. “

Trương Thấm nét mặt bên trong thoáng cười, cúi đầu nhìn một chút màu sắc trên ngón tay, “Cũng đúng, mặc kệ thế nào, nàng cũng phải xưng ta một tiếng tỷ tỷ đây.”

Hai người ma ma nhìn thoáng qua nhau, một người trong đó thấp giọng khuyên bảo, “Việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng mang thai hoàng tự.”

Trương Thấm đưa tay sờ lên bụng, “Các ngươi cho là ta không nghĩ ra sao, ba năm, thái tử phi cũng đã có hài tử, trong phủ lại vào mấy người mới, nàng chính là so với ai khác sao lại không vội.”

Sau khi thành thân trừ mùng một, trong tháng có chừng mười ngày thái tử đều nghỉ chân ở chỗ nàng, chính là hai năm qua, trong phủ vào mấy người lương nhân, mỗi tháng vẫn có bảy tám ngày, thân thể thì không thành vấn đề, nhưng vẫn chậm chạp không có động tĩnh, nàng cấp bách có ích lợi gì.

Trương Thấm đứng dậy, không muốn nhắc lại chuyện này, nhưng thật ra đối với trắc phi gần vào cửa lại tràn đầy hứng thú, sai người chuẩn bị vài thứ, “Theo ta đi Dao Hoa các, muội muội tôn quý như thế sắp vào phủ, không thiếu được việc phải thương lượng đây”...

Bên trong Dao Hoa các, thái tử phi đang phân phó nội quan các hạng mục công việc để chuẩn bị đầu năm rước trắc phi, một cung nữ đi đến, “Nương nương, Trương trắc phi nương nương cầu kiến.”

Thái tử phi chỉ nhấc một chút mi mắt, tiếp theo phân phó nội quan một chuyện, “Liền theo như cái này mà làm, liệt ra một bản nộp lên lễ bộ đi. “Chờ nội quan đi ra, thái tử phi mới để cho cung nữ mời Trương trắc phi tiến vào.

Trương Thấm mặc một thân xanh nhạt quần lụa mỏng, chân thành bước vào gian phòng, nhìn thấy thái tử phi ngồi ở cấp trên, hành lễ xong, cười híp mắt ngồi ở dưới góc trái ghế trên, “Tỷ tỷ, muội muội ta lại tới lẩm bẩm phiền ngài đây.”

Thái tử phi sai người dâng trà cho nàng, cầm lấy một bên cái chén cùng cười, “Nói cái gì lẩm bẩm phiền, trong phủ cũng chỉ có những tỷ muội này.”

Trương Thấm thấy thái tử phi thong dong, cầm lấy cái chén nhấp một miếng, “Ít nhiều cũng được tỷ tỷ chiếu ứng, hôm nay trong phủ lại sắp có tân muội muội đến, vậy mới phát giác đã vào phủ hơn ba năm.”

Trương Thấm ba năm này nói như ba mươi năm, lộ ra mười phần dáng vẻ lão thành, thái tử phi để ly xuống, trên mặt thoáng quở trách cười, “Xem ra muội muội ngươi hôm nay là đến tạ ân.”

“Tự nhiên là phải cám ơn tỷ tỷ, nhưng mà hôm nay đến đây, cũng là muốn hiểu biết rõ hơn về vị này muội muội gần vào cửa này, tương lai mới ở chung tốt được nha.”

Trương Thấm nói tùy ý, nhưng trong lời nói có chuyện.

Thái tử phi nhìn thoáng qua hương mama đứng một bên, sau đó mới nói, “Nghe nói Tương gia tiểu thư là một người hiền hòa, muội muội nếu nghĩ muốn hiểu nhau hơn thì chỉ cần sau khi nàng vào phủ đi lại nhiều là được, bản cung ở đây cũng không biết gì nhiều để giúp muội muội hiểu rõ.”

Trương Thấm dáng tươi cười trùng xuống, rất nhanh được thu đi, cười híp mắt phất tay áo che miệng, “Xem tỷ tỷ nói, Tương gia tiểu thư coi bộ dễ gần đây, chẳng biết sau này vào phủ muội muội sẽ ở nơi nào?”


“Linh Lung các”

Trương Thấm duy trì thần sắc cười híp mắt, bàn tay trong tay áo lại cũng sớm đã nắm chặt, “Nguyên lai là Linh Lung các a, vậy tương lai điện hạ từ Phượng Dương các đi qua cũng thật rất gần.”

Sắp xếp bên trong phủ Thái tử, Phượng Dương các là nơi ở của thái tử, gần kề chính là nơi thái tử phi ở, Dao Hoa các, cùng Phượng Dương các không xa còn có Linh Lung các, trước đây lúc vào phủ, Trương Thấm cho là mình sẽ ở Linh Lung các, nhưng lại không phải, tuy rằng Ấn Nguyệt các cũng không xa, nhưng cuối cùng là vẫn có chút khác biệt.

Thái tử phi nghe nàng lộ ra khẩu khí có vị chua, nhíu mày, nhàn nhạt quay sang nhìn nàng, “Có người ở gần thì có người ở xa, điện hạ đã muốn đến, có xa cũng không muốn ngăn được, muội muội ngươi nói có đúng hay không? “

Dưới lời lời nói uy nghiêm, Trương Thấm lộ vẻ tức giận gật đầu, nên nói đã nói, nên hỏi cũng đã hỏi, Trương Thấm mượn cớ xin cáo lui, rất nhanh rời khỏi Dao Hoa các.

Triệu nhị nhìn thân ảnh nàng rời đi, khẽ thở dài một cái, ba năm trôi qua, này tỷ muội tình nghĩa hôm nay đều trêu người...

Bên trong Tương phủ, thánh chỉ vừa đưa tới thì bắt đầu chuẩn bị các việc xuất giá của Tương Như Nhân, còn cách đầu xuân chỉ mấy tháng, thánh chỉ đột nhiên hạ xuống, chuyện phải chuẩn bị thì rất nhiều, trên dưới Tương phủ bỗng nhiên thay đổi bề bộn nhiều việc.Tương Như Nhân cũng không lo lắng gì về đồ cưới, trong hoàng cung ban thưởng, Tương gia chuẩn bị, thế nào cũng sẽ không thua kém so với lúc Kỳ Tố Như xuất giá, nàng duy nhất phải làm hiện tại, chính là dưỡng thân thể thật tốt, lúc rãnh rỗi thì luyện chữ, ghi nhớ quy củ phủ thái tử cùng với hoàng cung.

Bởi vì hôn sự của Tương Như Nhân, còn chưa tới gần lễ mừng năm mới, người đi Tương gia tặng quà trước cũng nhiều hơn, mỹ danh đều là quà cười, phần lớn đều là đến lấy lòng Tương trắc phi tương lai kia.

Mấy thứ này, Tương phu nhân đều lấy ra đưa cho Tương Như Nhân làm đồ cưới.

Bên trong Tạ Thủy các, Tương Như Nhân cười híp mắt nhìn Tương Tâm Viện đến đây đưa quà mừng, mười tuổi Tương Tâm Viện hôm nay có vẻ êm dịu, cặp má phúng phính, một đôi mắt to tròn trong veo hết sức đáng yêu, nàng đưa ra khăn tay bản thân tự tay thêu, còn có một hộp kim sức, “Tỷ tỷ, những thứ này tặng cho ngươi.”

Tương Như Nhân kéo nàng đến ngồi xuống tháp mềm, xoa mặt nàng, “Tâm Viện thật có lòng.”

Tương Tâm Viện thoáng nhìn Tương Như Nhân trong phòng chưa kịp hành lễ, thân thể hơi ỷ về phía nàng, “Tỷ tỷ, nhũ mẫu nói lập gia đình sẽ không tự do như ở nhà, ngươi đến phủ thái tử nhất định phải chăm sóc thật tốt bản thân, sống thật tốt. “

Tương Như Nhân xem nàng vẻ mặt thành thật nói, lòng có xúc động.

Đến đây đưa quà cưới mấy tiểu thư đều là nói hâm mộ nàng, ngay cả người trong tộc Tương gia đều ganh tị nàng có thể gả cho thái tử, duy có tiểu nha đầu trước mắt, đều là nghĩ thay nàng, mong nàng trôi qua những ngày thật tốt.

Tương Tâm Viện một mặt nghĩ, một mặt nói bổ sung, “Nơi đó quy củ nhiều như vậy, tỷ tỷ ngươi nếu như buồn chán, ta nhất định sẽ thường thường viết thư cho ngươi.”

“Thật tốt quá! “ Tương Như Nhân xoa đầu nàng nhẹ nhàng đáp lời...

Đầu tháng mười hai, trong cung Tấn phi ban quà cưới cho Tương Như Nhân, do Tô Khiêm Trạch tự mình đưa tới.

Chờ lúc Tương Như Nhân biết tin thì Tô Khiêm Trạch đã ở dưới sự hướng dẫn của Tương Cảnh Nhạc đến cửa Tạ Thủy các rồi, Tương Như Nhân mệnh Thanh Thu xuống phía dưới chuẩn bị, mình tới cửa nghênh tiếp.

Từ sau lần gặp mặt trước trong cung, Tương Như Nhân không còn nói gì với hắn, ngày đó thu yến cũng chỉ là từ rất xa nhìn hắn bồi thất công chúa diễn tấu.

Hôm nay gặp lại, Tương Như Nhân như trước không biết nói cái gì cho phải, hướng hắn hành lễ, Tô Khiêm Trạch bâng quơ đi về phía sân cạnh tòa giả sơn.

“Biểu muội thật biết hưởng thụ.” Tô Khiêm Trạch ngồi xuống trong đình, nhìn hết một chút bốn phía, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào khuê các của nàng.


Thanh Thu dẫn theo hai tiểu nha hoàn mang trà bánh lên, Tô Khiêm Trạch liếc mắt một cái tới Tương Cảnh Nhạc, “Mẫu phi phân phó bản điện hạ nói mấy câu với biểu muội, Cảnh Nhạc trước tránh đi một chút được không.”

Tương Cảnh Nhạc thoáng nhìn muội muội, Tương Như Nhân gật đầu, “Thanh Đông, đưa Nhị thiếu gia đi nghỉ ngơi bên nhà kề.” Tương Cảnh Nhạc đi ra khỏi đình một lúc, Tô Khiêm Trạch lại đợi cho Tương Như Nhân ngồi xuống, sai nha hoàn ra khỏi đình, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Mẫu phi sai bản điện hạ ân cần thăm hỏi biểu muội.”

“Làm phiền nương nương quan tâm, xin tam hoàng tử cảm tạ dùm.”

Tô Khiêm Trạch nhìn nàng chằm chằm, nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười, “Còn chưa có chúc mừng biểu muội a, sắp thành thân rồi, còn là gả cho thái tử, sau này gặp mặt nên xưng hô như thế nào với ngươi, chính là như người khác gọi một tiếng đại tẩu đây.”

Tương Như Nhân nghe hắn âm dương quái khí nói, thần sắc bình tĩnh, “Tam hoàng tử thân phận tôn quý, không cần xưng hô như vậy.”

Vừa dứt lời, Tô Khiêm Trạch cười phá lên, hắn nhìn Tương Như Nhân, trong ánh mắt thoáng qua chút không cam lòng, mấy tháng trước nàng cự tuyệt bản thân như vậy, quay người đã bị tứ hôn gả cho thái tử, muốn nói nàng cái gì cũng không biết thì hắn không thể tin được.

Tô Khiêm Trạch hắn thua ở chỗ nào, nếu là vị trí thái tử phi cùng hoàng phi của hắn so sánh với nhau, quả thực so ra sẽ kém hơn, nhưng hoàng phi của hắn chẳng lẽ còn không sánh bằng một trắc phi, nói thật dễ nghe là trắc phi phủ thái tử, nói trắng ra thì cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi!

“Ngươi chính là vì một vị trí trắc phi mà cự tuyệt ta, tình nguyện đi tranh giàn cùng nhiều người như vậy cũng không muốn gả cho ta, Tương Như Nhân ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là vì sao? “ Tô Khiêm Trạch nở nụ cười một nửa chợt dừng lại, mặt đanh lại tức giận hỏi.

Tương Như Nhân trong lòng thở dài một hơi, thành thật trả lời, “Tam hoàng tử, ta không phải vì có ý với vị trí trắc phi kia mà cự tuyệt ngài, càng không có ý muốn gây khó chịu cho ngài, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới việc phải gả cho ngài.”

“Vậy muốn gả cho Thái tử sao? “ Tô Khiêm Trạch nghe trả lời của nàng, giọng nói chậm một ít.

Tương Như Nhân lắc đầu, “Cũng không hề nghĩ tới.”

Nàng chưa từng nghĩ sẽ phải gả cho thái tử, cũng không có nghĩ tới phải gả cho tam hoàng tử, mười bốn năm qua, nàng chỉ biết là, bản thân sẽ vào cung, sẽ làm phi, cho nên về mặt cảm tình, nàng cũng không hề để động tới tâm tư.

“Tốt lắm, ngươi nếu không nghĩ tới, ta đi cầu phụ hoàng sửa thánh chỉ, đem ngươi tứ hôn cho ta.” Tô Khiêm Trạch lập tức ở đây tìm được biện pháp, đều không mong muốn, gả cho người nào không phải cũng giống nhau sao.

“Tam hoàng tử!” Tương Như Nhân trầm mặt, “Đây là thánh chỉ, không phải là trò đùa.” Hắn coi Tương Như Nhân nàng là cái gì, chọn nhà này không được còn có thể đổi một nhà khác sao, tùy tiện mà ném tới ném lui?

“Đó là chuyện của bản điện hạ, giả sử cầu thành, ngươi phải gả cho ta.” Tô Khiêm Trạch mới mặc kệ những thứ này, thái tử có thái tử phi và trắc phi, trong phủ còn có lương nhân, vậy còn chưa đủ sao!

“Ta sẽ không gả cho ngươi.” Tương Như Nhân cơ hồ là muốn đuổi người, “Muốn nói thế nào thì ngươi mới chịu hiểu? “

Tô Khiêm Trạch vẻ mặt vừa mới có chút mừng rỡ bị nàng như thế quát lập tức lạnh đi, “Ngươi có ý gì? “

“Ta chính là có ý tứ này, ta không muốn gả cho ngươi, cũng sẽ không gả cho ngươi, chuyện đó và việc ta lấy hay không lấy chồng, cùng việc gả cho thái tử không có bất cứ quan hệ gì, tam hoàng tử, lẽ nào ngươi muốn cưới thì ta lập tức phải gả cho ngươi mới đúng! “

“Nói tới nói lui còn không phải là ngyơi muốn gả cho đại ca, còn không phải là bởi vì thích hắn sao!” Cuối cùng, cũng không biết Tô Khiêm Trạch nơi nào không thông, liền một mặt nhận định Tương Như Nhân là có ý với đại ca nên dù dưới tình huống như vậy cũng không muốn gả cho hắn.

Bên trên nét mặt Tương Như Nhân thoáng một tia thất bại, nói không thông a!

Nàng nhìn dáng vẻ thất bại của hắn, vô lực giải thích, “Biểu ca, lẽ nào ta nhất định phải thích ngươi sao? “

Bốn phía lâm vào yên lặng thật lâu, Tô Khiêm Trạch vốn là đứng rầm một cái ngồi xuống, khuỷu tay nặng nề đánh vào trên bàn đá, nàng là không cần phải thích mình, chính là trong lòng nhiều hơn chút không cam lòng, hắn cũng biết là tự mình muốn cưới, người khác liền không nhất định phải gả.

Nhưng vì sao phụ hoàng liền đem nàng tứ hôn cho đại ca? Nếu là tứ hôn cho mình, mặc dù là không thích, Tương gia thậm chí là nàng cũng không thể kháng chỉ cự hôn, hắn cũng tuổi phù hợp để thành thân rồi, vì sao phụ hoàng không cân nhắc đến hắn, còn hướng trong phủ đại ca mà thêm người?

Hắn hình như hiểu cái gì, lại hình như cái gì cũng không hiểu, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân đáy mắt dần dần dính vào sương mù, hắn bỗng nhiên thất thố.

Đứng bật dậy vội ra khỏi đình, một mặt đi một mặt nói, “Bản điện hạ phải đi, mọi thứ đều giao cho Cảnh Nhạc, ngươi từ từ xem, không cần tiễn.”

Nói xong, người đã đến cửa, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Mấy người Thanh Thu ở bên ngoài đình đều nghe được hai người tranh chấp, thấy tam hoàng tử rời đi, nhanh bước vào trong đình, “Tiểu thư, ngài không sao chứ? “

Tương Như Nhân kinh ngạc nhìn ly trà trên bàn, đưa tay lau một chút khóe mắt ướt át, nhẹ hít một hơi, “Được rồi, cũng tiễn Nhị thiếu gia trở về đi, ta mệt mỏi, trước bữa tối ai tới tìm ta cũng không gặp.”