Tương Quý Phi Truyện

Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh

Việc vui lại biến thành việc buồn, liên lụy tới không ít người. Đến tháng tư, không khí còn có chút ảm đạm.

Hoàng hậu ôm bệnh nhẹ giao phó lại cung vụ, đóng cửa trong Cảnh Nhân cung không ra. Thái hậu nương nương vì chuyện Diệp gia cũng có chút hao tổn tinh thần. Hậu cung nhìn như đâu vào đấy nhưng đám cung nhân là không dám nói, không dám cười.

Ngay giữa tháng tư, phía Chiêu Dương cung Tương Như Nhân nhận được ý chỉ của thái hoàng thái hậu. Lão phật gia muốn đi Nam Sơn tự cầu phúc, gọi nàng đi cùng.

Thái hoàng thái hậu tuổi đã bảy mươi, một chuyến đi Nam Sơn tự là bao nhiêu mệt nhọc nhưng khuyên can cũng không hiệu quả. Tương Như Nhân tạm giao lại cung vụ hết cho Đức phi, ba ngày sau cùng thái hoàng thái hậu đi Nam Sơn tự.

Tương Như Nhân đối với thái hoàng thái hậu là vô cùng kính nể. Sống qua bốn triều, nàng hẳn đã thấy được nhiều thứ, ai cũng không sánh bằng. Đó là một nữ nhân vô cùng cơ trí. Năm đó lúc nàng gả cho tổ tiên hoàng, tổ tiên hoàng mới chỉ là hoàng tử, vì tổ tiên hoàng sinh hạ mấy vị trưởng tử. Nhưng tổ tiên hoàng trước lúc băng hà không kịp lập di chiếu, khiến thái hoàng thái hậu phải trải qua một trận giao tranh.

Nếu chuyện Định vương gia mưu phản cũng tính vào thì đời này của lão nhân gia người thế nào không trải nhiều.

Bao nhiêu công lao lịch sử đều ghi nhận trên vai nam nhân. Nhưng nếu không có một nữ nhân thông tuệ chín chắn ở phía sau, nam nhân làm sao có thể yên tâm chiến đấu ở phía trước.

Hoàng thượng đăng cơ là lúc trong cung mọi sự đều thỏa đáng, có một phần trong đó là vì lão nương nương vẫn còn tọa trấn ở hậu cung...

Đến Nam Sơn tự, phương trụ biết thái hoàng thái hậu muốn đến, đích thân ra đại môn nghênh đón. Tương Như Nhân xuống xe ngựa trước, đi đến cạnh xe ngựa phía trước. Lão ma ma vén mành xe, thái hoàng thái hậu vịn một tay vào thay Tương Như Nhân bước theo bậc gỗ xuống xe.

Nhìn thấy phườn trượng đang đợi cách đó không xa, thái hoàng thái hậu nở nụ cười “Ai gia già đi. Bách phương trượng vẫn trẻ như trước a.”

Phương trượng kia gương mặt hiền hòa, chắp tay a di đà phật một tiếng “Tâm minh tắc nhân khinh.”

Nam Sơn tự mùa xuân dồi dào sức sống. Tương Như Nhân đỡ thái hoàng thái hậu đi lên đại điện, lạy xong, thái hoàng thái hậu nhờ Bách phương trượng đưa các nàng đi vào miếu tự ở trong núi.

Mới đầu Tương Như Nhân không biết là đi đâu, cho đến khi dừng trước hàng bậc thang dài nàng liền minh bạch. Nhìn xa xa qua bậc thang là một miếu tự nhỏ, không phải đó là nơi ngày trước nàng đứng trên lầu các thấy thái hậu cùng hoàng hậu đi vào sao?

Đó là nơi trưởng công chúa ở.

Khi đi đến cửa miếu nhỏ kia, thái hoàng thái hậu nhìn qua Tương Như Nhân một cái, cười nói “Lần đầu đến đây đi.”

Tương Như Nhân tiến lên đỡ lấy nàng. Thái hoàng thái hậu nhìn lên bảng tên bên trên “Đứa nhỏ này cũng là cái quật cường.”

Bách phương trượng đưa các nàng đến đây liền dừng bước không vào. Tương Như Nhân đỡ thái hoàng thái hậu vào trong. Bên trong là một tứ hợp viện nhỏ. Ở cửa kia có hai người giả trang ni cô, nhìn thấy các nàng thì hành lễ xong đi lên trên lầu thông báo.Không bao lâu sau, giống như giả trang ni cô, một nữ tử khí chất bất phàn đầu quấn khăn đen từ trên lầu các bước xuống. Nhìn thấy người đang đứng trong viện có chút kinh ngạc, sau đó thong dong thỉnh an thái hoàng thái hậu “Bần ni Xuất Trần thỉnh an thái hoàng thái hậu.”

Tương Như Nhân nghe được tiếng thở dài của thái hoàng thái hậu. Xuất Trần mời các nàng đi vào. Vòng qua một hành lang gấp khúc nhỏ, hậu viện lại là một khung cảnh khác. Hậu viện không lớn nhưng có ao cá nhỏ. Trên ao có đình đài, phía sau đình là một tòa núi giả cao lớn. Bố trí như vậy, đến tháng sáu hoa sen trong ao nở rộ, trên núi giả cỏ xanh một mảng, thập phần xinh đẹp.

Đỡ thái hoàng thái hậu ngồi xuống, Xuất Trần chỉ nhìn qua Tương Như Nhân một cái. Sau đó có ni cô dâng trà lên. Nàng rót cho thái hoàng thái hậu một ly trà, sau đó ở chỗ Tương Như Nhân đứng cũng rót một ly “Chỗ xuất gia không nhiều kiêng kỵ, ngồi đi.”

Thái hoàng thái hậu vỗ vỗ tay Tương Như Nhân, gật gật đầu. Tương Như Nhân vâng lời ngồi xuống...


Ngẫu nhiên xa xa có tiếng chuông truyền đến, hơn nữa phía dưới dfinhf còn có tiếng nước chảy. Nơi phật môn khiến Tương Như Nhân cảm thấy thật tịnh tâm.

Tựa hồ là cảm nhận được Tương Như Nhân trống trải, trên mặt Xuất Trần hơn chút ý cười, nhìn thái hoàng thái hậu “Lão nương nương thân mình vẫn tốt?”

“Cũng không tệ.” Thái hoàng thái hậu quay lại nhìn Xuất Trần, trực tiếp hỏi “Khi nào ngươi hồi gia?”

Vấn đề này nàng đã nghe nhiều lần, câu trả lời vẫn chỉ có một “Xuất Trần là người xuất gia. Nơi này chính là nhà của Xuất Trần.”

“Ngươi đây là bất hiếu.” Thái hoàng thái hậu vừa rồi còn là vẻ mặt từ ái, đột nhiên thay đổi, ngữ khí cũng nặng hơn nhiều “Lúc phụ hoàng ngươi qua đời, hắn vẫn nhớ kĩ muốn nhìn ngươi một lần. Ngươi không chịu đi. Hắn làm sau một việc ngươi liền cả đời không tha thứ cho hắn. Chuyện năm đó ai gia cũng ngăn cản. Có phải ngươi cũng oán hận ai gia hay không?”

Liên quan đến bí mật hoàng gia, Tương Như Nhân khẽ cúi đầu không nhìn tới các nàng. Thật lâu sau, Xuất Trần ngữ khí lạnh nhạt trả lời “ Xuất Trần chẳng trách ai, chỉ thề đời này không lại vào cung. Sau khi tiên hoàng qua đời, Xuất Trần vì hắn niệm kinh cầu phúc xem như tẫn hiếu.”

“Ai gia đi rồi ngươi cũng tẫn hiếu như vậy phải không? Mẫu hậu ngươi đi rồi ngươi cũng tẫn hiếu như vậy phải không?” Tương Như Nhân là lần đầu thấy thái hoàng thái hậu nổi giận, nàng dường như đang đau lòng nhìn nữ tử khuôn mặt yên tĩnh ở đối diện “Hai mươi mốt năm, có thù hận gì, ngươi lại muốn tính toán với phụ hoàng ngươi lâu như vậy. Lúc hắn chết còn nhớ nhung ngươi. Tĩnh Khanh a, ngươi nên buông đi thôi.”

“Lão nương nương, Xuất Trần sớm đã buông xuống rồi.”

“Buông xuống sao ngươi còn đặt nặng chuyện hồi cung. Buông xuống sao hắc sa trên đầu còn chưa bỏ?” Thái hoàng thái hậu tức tối “Ngươi có biết ngươi đây là thủ bao nhiêu năm sống quả.”

Lời vừa nói ra, trên mặt Xuất Trần rốt cuộc có thay đổi. Nàng run run môi nhìn về phía thái hoàng thái hậu “Ngài nói cái gì?”

Thái hoàng thái hậu trùng trùng thở dài một hơi “Giám Thực hắn không chết.”

Tương Như Nhân nhìn thấy nử tử đối diện vẻ mặt như bi như hỉ, mang theo vô hạn đau thương, lại giống như hỉ cực mà khóc vui vẻ, sau đó là giống như không tin được “Ngài gạt ta. Ta rõ ràng đã thấy xác của hắn.”

“Đó là xác của một tử tù.”

“Không có khả năng. Trên cổ hắn rõ ràng có cái bớt kia.” Xuất trần nói một nửa thì tự lẩm bẩm nói “Kia cũng là giả sao. Cũng là phụ hoàng tìm người in lại sao. “

“Bớt đó là Giám Thực nói cho phụ hoàng ngươi biết. Một mặt là muốn ngươi tin tưởng hắn đã chết.”

Xuất Trần khẽ lắc đầu, hai dòng lệ tuôn xuống trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết “Không có khả năng. Hắn không có khả năng trốn tránh ta. Trừ phi hắn đã chết. Ngài gạt ta. Tổ mẫu ngài gạt ta.” Xuất Trần cúi đầu, hai tay bụm mặt, không tiếng động khóc lên.

Đây là tin tức duy nhất có thể khiến nàng động dung. Chỉ cần là tin tức về hắn, nàng không cách nào khống chế được bản thân. Xuất Trần Xuất Trần, nàng cả đời đều không thể thoát khỏi hồng trần.

Lời nói của thái hoàng thái hậu hoàn toàn đánh vỡ thành lũy trong lòng nàng bao năm nay. Nàng nâng lên hai mắt đẫm lệ “Không có khả năng. Ngài là vì để ta hồi cung nên mới nói như vậy. Hắn đã chết, là bị phụ hoàng hại chết. Hắn không có khả năng sống sót. Nếu hắn còn sống, vì sao không tới tìm ta?”

“Tĩnh Khanh, là hắn không muốn gặp ngươi.” Thái hoàng thái hậu đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vuốt đầu nàng “Hắn rời khỏi Lâm An thành đi tha hương. Năm trước phụ hoàng ngươi mới có tin tức hắn ở phía nam. Phụ hoàng ngươi tình nguyện để ngươi giận cũng không nói ra là vì sợ ngươi biết chân tướng càng khó chịu.”

“Tĩnh Khạn, theo tổ mẫu hồi gia đi thôi. Ngươi đã ở đây đủ lâu rồi. Đã đến lúc đi nói một tiếng thật xin lỗi với phụ hoàng ngươi.”


“Nếu muốn nói, vì sao năm đó không nói cho ta. Nếu không muốn nói, vì sao hiện tại lại để ta biết?”

“Bởi vì triều đình cần ngươi. Ngươi là Đại Thiên trưởng công chúa, ngươi có trách nhiệm cần phải gánh vác. Tư tình nhi nữ nhiều năm như vậy. Phụ hoàng dung túng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi nhận thân phận này, thế nào còn có thể tiếp tục ở đây ngây ngốc.” Thái hoàng thái hậu chậm rãi vuốt đầu nàng, ngữ khí nhu hòa đi một ít “Từ khi ngươi đi, thân mình mẫu hậu ngươi liền không tốt cho lắm. Ngươi nên trở về bồi bên nàng, cũng tiện cho người khác một ít giao đãi. Tĩnh Khanh, ngươi bốc đồng đủ lâu rồi.”

Thân hình Xuất Trần mạnh mẽ run lên, thái hoàng thái hậu tiếp tục nói “Lão phu nhân phủ Trấn quốc tướng quân bệnh tình nguy kịch. Trấn quốc tướng quân đến nay chưa lập gia đình. Khương gia sắp tuyệt hậu. Tĩnh Khanh.”. . .

Sau đó Tương Như Nhân rời khỏi để các nàng ở riêng. Hơn nửa lâu* ngày thái hoàng thái hậu mới bước ra, hốc mắt ửng đỏ, cái gì cũng không nói, mang theo Tườn Như Nhân về viện phương trượng đã an bày cầu phúc.

Ba ngày kế tiếp Tương Như Nhân không hề thấy một lần nào thái hoàng thái hậu lại lên miếu đó, cũng không nghe nàng nói nửa câu nhắc tới trưởng công chúa. Người hầu hạ thái hoàng thái hậu sẽ không nói lung tung. Người trong chùa miếu biết chuyện cũng không nhiều. Một ít tiểu hòa thượng mới tới chỉ biết trên miếu là một đại quý nhân, ngày thường không nên đến gần đó.Ba ngày sau lúc các nàng xuất phát về cung, Tương Như Nhân lại một lần nữa gặp mặt trưởng công chúa.

Vẫn như trước là một thân am phục, chỉ có hắc sa trên đầu đã bỏ đi, đơn giản vấn tóc cài một cây trâm ngọc, theo thái hoàng thái hậu lên cùng một chiếc xe hồi cung.

Hồi cung sau đã là chập tối. Tương Như Nhân trở về Chiêu Dương cung, tắm rửa xong xuôi thì hoàng thượng lại đây.

Thái hoàng thái hậu Tương Như Nhân không dám hỏi. Bên này hoàng thượng thì Tương Như Nhân nhịn không được mở miệng hỏi về chuyện của trưởng công chúa. Nàng đều đã đi theo, chưa hiểu rõ hết lại không nghe được cái tin tức gì nên khiến nàng thấy rất tò mò.

Tô Khiêm Dương nhìn nàng, cười trêu “Ba ngày kia nàng chắc là nghẹn khó chịu.”

“Lão nương nương và trưởng công chúa nói rất nhiều, tựa hồ là chuyện năm đó Nam Sơn tự bị cháy, lại dường như có liên qua đến tiên hoàng. Thần thiếp nghe chưa hiểu rõ hết lại không thể hỏi lão nương nương.” Tương Như Nhân gật gật đầu. Không biết liền thôi, nàng cũng không thể đi tìm hiểu.

Thái hoàng thái hậu dẫn nàng theo, lại không nói rõ ràng cái gì, thế này không phải là gây tò mò sao.

“Việc này phải kề đến hai mươi ba năm trước.” Tô Khiêm Dương cười kéo nàng đến bên cạnh, dựa vào nói.

Hai mươi ba năm truớc, trưởng công chúa mười bốn tuổi vừa mới đính hôn, định là phủ Trấn quốc tướng quân Khương gia trưởng tử. Trưởng công chúa cùng Khương gia trưởng tử coi như là thanh mai trúc mà,. Một cọc hôn sự này tiên hoàng cũng không phải không để tâm. Lão phu nhân phủ Trấn quốc tướng quân cũng rất thích trưởng công chúa.

Đính hôn sau trưởng công chúa theo hiện thời là thái hoàng thái hậu đi Nam Sơn tự cầu phúc, ở đó quen biết một tiểu hòa thượng là Giám Thực. Hắn là đệ tử của đại trưởng lão Nam Sơn tự, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh đại trưởng lão, Phật học đầy người.

Trưởng công chúa ở Nam Sơn tự ba tháng đều là Giám thực giảng bài cho nàng.

Này thoạt nhìn không có gì khác thường. Thái hoàng thái hậu thấy trưởng công chúa có phật duyên cũng không ngăn cản nàng. Nhưng ai có thể ngờ trưởng công chúa cực đại thông minh, luôn được tiên đế sủng ái lại có thể làm ra chuyện như vậy.

“Sau khi từ Nam Sơn tự về, trưởng tỷ thường đi Nam Sơn tự, nói là vì triều ta cầu phúc. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng đều tin. Ai ngờ ở lúc mười lăm tuổi, nàng bỗng nhiên nói với phụ hoàng không muốn gả cho Khương gia trưởng tử, mong phụ hoàng thu hồi thánh chỉ. Nàng thích Giám thực, muốn được gả cho hắn.”

Tương Như Nhân duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng không thể giấu đi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Hoàng gia công chúa đúng là người người “không tầm thường”, muốn hủy hôn để gả cho một hòa thượng.

Tiên hoàng dĩ nhiên không đồng ý. Nhốt trưởng công chúa vào cung mình đợi gả, bên kia Nam Sơn tự Giám thực cũng vì thế mà chịu phạt.

Trưởng công chúa không biết nghe ở đâu tin tiên hoàng xử phạt Giám Thực, ở trong cung tuyệt thực kháng nghị, thậm chí còn vụng trộm lẻn ra khỏi cung đi phủ Trấn quốc tướng quân giải bày tình huống của mình.

Nhìn thấy chuyện có nguy cơ bị làm lớn, vẫn là Khương gia chủ động lùi hôn sự lại một năm.

“Trưởng tỷ lúc đó cùng Giám Thực định tình ra sao không ai biết được. Chỉ biết là lúc ấy trưởng tỷ kiên quyết không gả, mãi đến lúc mười sáu tuổi trưởng tỷ vẫn không thay đổi tâm ý. Phụ hoàng thịnh nộ, muốn giết hòa thượng kia. Một ngọn đuốc thiêu trụi sân viện của hòa thượng kia không còn một mảnh. Trưởng tỷ trách phụ hoàng hại chết Gián thực, đi Nam Sơn tự xuất gia, vĩnh viễn không trở về hoàng cung. Thời điểm phụ hoàng băng hà cũng chưa từng trở về nhìn một cái.”

Tương Như Nhân im lặng. Chuyện kế tiếp nàng cũng có thể đoán được. Giám Thực kia kỳ thực là giả chết. Sau trận đại hỏa ở Nam Sơn tự, trưởng công chúa cho là hắn đã chết, trở mặt với tiên hoàng, vứt bỏ hôn ước đi xuất gia. Trên thực tế là Giám Thực cũng tiên hoàng diễn một màn như vậy, rời xa Lâm An thành, đi xa tha hương.

Trưởng công chúa vì một người tình cảm sâu nặng đến mức này, nếu là báo cho biết. Có khả năng nàng sẽ trực tiếp bỏ đi tìm Giám Thực. Đến lúc đia khiến thiên hạ xôn xao, thể diện mất hết.

Tiên hoàng giấu diếm chuyện này, muốn bảo vệ danh dự hoàng gia, muốn bảo vệ mặt mũi cho Khương gia. Đối với bên ngoài nói trưởng công chúa vì triều ta cầu phúc, ở lại Nam Sơn tự xuất gia.

Tô Khiêm Dương nói xong thở dài một hơi “Ai cũng thật không ngờ trưởng tỷ lại kiên trì đến dạng này, hai mươi mấy năm trôi qua còn như trước không nguôi ngoai. Vì thế lúc này đây lão nương nương phải đích thân tiến đến khuyên nàng trở về.”